Mị Công Khanh

Chương 135 : Gặp lại Vương Thất lang

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Xe ngựa của Trần Dung dưới sự chú mục của mọi người chậm rãi rời đi.



Khi mấy chiếc xe ngựa đến con phố chính, không còn có ai coi trọng liếc

nhìn một cái: Thành Kiến Khang, quý tộc vốn nhiều như cẩu, hoàng thân

đầy đường.



Trần Dung vén rèm xe, nhìn thành Kiến Khang náo nhiệt bên ngoài. Thời gian này, nàng vẫn đều không đi dạo trên đường. Nàng

biết diện mạo của mình không tốt, dễ dàng trêu chọc đám hoàng vinh quý

tộc. Bởi vậy, cho dù cảm thấy tò mò với thành trì này, nàng cũng vẫn

nhẫn nại.



Nhưng mà về sau hẳn là không sợ nữa rồi, vào bổn gia,

lây danh hào của bổn gia, Trần thị A Dung nàng không phải là người tùy

tiện có thể động vào được nữa.



Trên ngã tư đường, tiếng cười

cùng tiếng ca của các thiếu nữ thỉnh thoảng truyền đến. Trong mùi hương

nồng đậm, một đám nữ tử y lí tung bay, váy dài eo nhỏ chạy qua phía

trước xe ngựa Trần Dung.



Khi Trần Dung đang nhìn xung quanh mọi nơi, xe ngựa chậm rãi chạy vào Trần phủ.



Chu môn phủ đệ, ngõ nhỏ sâu thẳm, trong phong cách cổ xưa lộ ra một vẻ thần bí trăm chuyển ngàn hồi, đây là ấn tượng mà bổn gia dành cho nàng. Nhìn quanh trái phải, tựa hồ mỗi một lá cây, mỗi một cọng cỏ ở nơi này đều

được tân trang tỉ mỉ, có sự ý nhị nào đó.



Có điều hiện tại Trần

Dung đối với những điều này đã không còn cảm giác. Nàng mất hứng kéo rèm xe xuống, tùy ý để rèm xe theo gió phiêu lãng phất qua gương mặt.



Cũng không biết qua bao lâu, tiếng một tỳ nữ nhẹ nhàng chậm chạp truyền đến, tiếp theo, rèm xe được người ta vén lên.



Trần Dung mỉm cười được tỳ nữ đỡ đi xuống xe ngựa.



Ngay lúc đó, nàng mang ý cười, đi guốc gỗ, y bào sắc nhạt theo gió phấp

phới, trên trân châu trên búi tóc đen như mực lóe oánh quang, ánh mắt

của mọi người đều ngưng trệ.



Đảo mắt, mọi người dời ánh mắt.



Tại thành Kiến Khang, mỹ nhân nhiều không kể hết, tuy rằng nữ lang diễm mỹ

như Trần Dung lại có sự thong dong cùng đạm mạc không phù hợp với thân

phận của nàng, tuy rằng nàng không che giấu được diễm sắc, nhưng lộ ra

một loại cô tuyệt không thể nói rõ, chính điều đó mới có thể làm cho ánh mắt mọi người bị hấp dẫn.



Tiếp theo Trần Dung gặp mặt một nam

tử trung niên, Tứ thúc Trần thị ở Kiến Khang Trần Tử Phương thấy Trần

Dung đi xuống, ha hả cười, chỉ vào sân viện to phía trước gồm phòng ốc

tầng tầng lớp lớp nói: “A Dung, đây là sân viện của các con, nhìn xem

còn có cái gì muốn mua thêm thì bảo bọn hạ nhân bổ sung là được rồi.”



Nói tới đây, hắn nhìn về phía vài thiếu niên và nữ tử diện mạo thanh tú cúi đầu rũ mắt đứng ở phía trước, nói: “Đây là nữ lang của các ngươi, từ

hôm nay trở đi, hết thảy coi nàng làm chủ.”



Tám thiếu niên nữ tử đồng thời khom mình hành lễ, đáp: “Vâng.”



Bọn họ vây quanh Trần Dung.



Trần Tử Phương lại tươi cười, hắn nhìn Trần Dung hiền lành gọi: “A Dung.”



Trần Dung thi lễ, cúi đầu đáp: “Vâng.”




Ngón trỏ của chàng nhẹ nhàng mà đặt lên môi Trần Dung chưa từng tránh né.



Vuốt ve đôi môi đầy đặn của nàng, ngón tay của Vương Hoằng vô cùng lạnh lẽo, chàng nhẹ nhàng mà vuốt ve môi nàng, hai mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm

mắt nàng, sau một lúc lâu, khóe môi chàng khẽ nhếch, khẽ nói: “A Dung

của ta…… Ai” Giọng nói khàn khàn lộ ra triền miên bất đắc dĩ.



Trần Dung nhướn mày: A Dung của chàng?



Đảo mắt, Trần Dung cười quyến rũ, sóng mắt như nước ngước nhìn Vương Hoằng, tựa tiếu phi tiếu, môi khẽ hé, nhẹ nhàng ngậm ngón trỏ đang nhẹ nhàng

vuốt ve môi nàng.



Động tác này của nàng khiến Vương Hoằng tức thì cứng đờ.



Trần Dung lúng liếng nhìn Vương Hoằng cứng đờ, chậm rãi, đầu lưỡi của nàng khẽ liếm lên đầu ngón tay của chàng.



Vừa liếm thành công khiến Vương Hoằng run run một chút, cùng lúc đó, đôi mắt trong suốt như nước của chàng sáng ngời.



Ngay khi chàng chuyên chú, vui mừng nhìn về phía Trần Dung, Trần Dung thả

ngón trỏ của chàng ra, ngón tay trắng trẻo nhỏ nhắn hướng tới cổ họng

của chàng.



Trong xúc cảm ấm áp mịn màng, đột nhiên, một vật bén

nhọn đặt lên hầu kết của chàng. Vật này chính là trâm cài của nàng, cổ

tay Trần Dung trầm xuống, trâm cài kia liền đâm vào da thịt của chàng.



Biến cố này cực kỳ đột nhiên, Vương Hoằng vừa bị nàng chọc cho vui mừng,

sung sướng, chỉ trong chớp mắt, đã thấy vũ khí sắc bén đâm vào da thịt,

trâm cài khóa chặt hầu kết.



Đang ép Vương Hoằng không thể không

ngẩng đầu lên, Trần Dung thu lại tươi cười yêu mị, nàng nhìn chàng, lẳng lặng nói: “Thất lang mừng quá sớm rồi. Nếu thứ ta muốn mà chàng không

thể cho, chàng vẫn luôn khinh thường ta, sao không vẫy vẫy ống tay áo,

cứ thế buông tay?”



Nàng dựa sát vào chàng, lúc gắn bó phun ra

hơi thở thơm hương ập vào trong lỗ tai của chàng, trong lúc Vương Hoằng

không hề chớp mắt nhìn, nàng cúi đầu, ngữ khí kéo dài nói: “Thất lang,

cứ mãi dây dưa cũng không phải là gia phong của Lang Gia Vương thị.” Đôi môi mềm mại của nàng dán tại bên tai chàng, lời nàng nói ra nhè nhẹ rót vào trong lỗ tai chàng.



Sau khi thành công làm hai tròng mắt

Vương Hoằng tối sầm lại, Trần Dung thu hồi trâm cài, quay đầu, không

chút do dự đi về phía tẩm phòng. Vừa bước qua cửa phòng, tiếng quát vang dội của Trần Dung truyền ra: “Người đâu, tiễn khách quý.”



Liên tục hô hai tiếng, cũng không hạ nhân hay tỳ nữ đứng ra.



Trần Dung đứng ở trước của phòng, nhắc lại, quát: “Người đâu.”



Giọng của nàng có chút giận dữ, vừa rồi Hoàn Cửu lang lui xuống, nàng liền

chú ý thấy hạ nhân hay tỳ nữ trong sân cũng không thấy đâu. Chính là

thật không ngờ, nàng dắt cổ họng gọi như thế, những người đó vẫn là làm

bộ như không có nghe thấy.



Nhưng mà, tuy rằng giọng của nàng đề cao, trong sân vẫn im lặng như thế.



Trần Dung tức giận, nàng hừ nhẹ một tiếng, vung tay áo dài, nhanh chóng bước vào phòng, trong nháy mắt, cửa phòng bị nàng sập mạnh một cái.



Nhìn cửa phòng bị sập rung động không thôi, Vương Hoằng đứng ở trong sân

chậm rãi vươn tay mơn trớn vết xước trên cổ họng, vừa vuốt ve, chàng vừa cười khổ.