Mị Công Khanh

Chương 136 : Nổi bật

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Nhìn cửa phòng đóng chặt kia, Vương Hoằng thầm than một tiếng, giũ giũ ống tay áo, xoay người rời đi.



Chàng vừa đi, chúng tỳ nữ và hạ nhân tấp nập xuất hiện. Trần Dung buồn bực

một lúc, nghe thấy tiếng nói nhỏ bên ngoài, không khỏi bước đi tới cửa

phòng.



Ngay khi nàng đặt tay lên cánh cửa, Trần Dung cười khổ:

Vì sao ta phải ảo não? Nàng biết, tuy sân viện này để mình làm chủ,

nhưng ở trong lòng mọi người, thân thế của nàng chắc gì đã cao hơn đám

hạ nhân tỳ nữ kia.



Suy nghĩ một lúc, Trần Dung vẫn mở cửa phòng đi ra.



Nàng lẳng lặng nhìn mấy tỳ nữ hạ nhân kia, trong lúc nhìn chằm chằm, Trần

Dung cười khinh miệt, vung tay áo dài, xoay người trở về.



Nhìn

cửa phòng đóng chặt, mấy tỳ nữ nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng bất đắc

dĩ lắc đầu, tuy rằng Trần Dung không nói gì cả, nhưng ánh mắt khinh miệt của nàng vẫn khiến bọn họ có chút xấu hổ.



Một ngày này, thành Kiến Khang vô cùng náo nhiệt.



Đám người Trần Công Nhương vào thành.



Đương nhiên, người đến cũng không chỉ là Trần Công Nhương, mà là một đội ngũ

lớn gồm mấy vạn người. Trong mấy tháng qua, thế tộc có môn quy lớn nhất

hướng tới phía nam, bọn họ đã đến nên khơi dậy ngàn cơn sóng lớn.



Trần Dung ngồi ở trong xe ngựa.



Ngoài xe ngựa, người mang theo chúng Trần thị Kiến Khang đi nghênh đón tộc

nhân vẫn là Tứ thúc Trần Tử Phương. Xung quanh xe ngựa của nàng đều là

dân chúng trong thành Kiến Khang đông đúc nhốn nháo.



Bình ẩu

hướng ra phía ngoài liếc mắt một cái, cười nói: “Trần Công Nhương trở

về, ngày diện thánh của nữ lang sắp tới rồi.” Bà nhìn về phía cung

thành, vẻ mặt hâm mộ: “Nô còn không biết nhóm công chúa hoàng tử sẽ có

bộ dạng thế nào đây. Nghĩ đến, nhất định là người người tuấn mỹ bất

phàm, giống như thần tiên vậy.”



Trần Dung cũng chỉ cười.



Đúng lúc này, Bình ẩu đột nhiên kéo kéo Trần Dung, thấp giọng nói: “Nữ lang

mau nhìn, đó là lang quân và Đại tẩu của người kìa. Bọn họ đang nhìn

chằm chằm nơi này.”



Trần Dung nghe vậy, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ giọng phân phó: “Kéo rèm xe xuống một chút.”




Đi đằng trước là xe ngựa của Trần Công Nhương.



Đảo mắt, xe ngựa của hắn vào cửa thành.



Vừa vào cửa thành, xe ngựa liền ngừng lại, lúc này, đoàn xe theo sát phía sau cũng dừng lại.



Trần Công Nhương vén rèm xe đi xuống, hắn hướng tới Trần Tử Phương chắp tay, kêu lên: “Tử Phương, làm phiền rồi.”



Đảo mắt, hắn đối mặt với xe ngựa của Lang Gia Vương thị cùng Tạ thị Trần Quận cùng, vái chào.



Mà phía sau hắn, Trần Dung nhắm mắt theo đuôi, miệng nàng mỉm cười, khẽ cúi đầu thi lễ.



Nàng vừa có mặt, gần như là trong nháy mắt, hơn một ngàn đôi mắt phát sáng nhìn về phía nàng.



“Nàng ta ngồi chung xe với Trần Công Nhương, là người nào vậy?”



“Cử chỉ tự nhiên, lúm đồng tiền nở rộ, chắc hẳn là đại tài nữ của Trần thị Nam Dương.”



“Tài nữ ư? Tài nữ có diện mạo mị nhân như thế, cũng không biết lang quân nhà ai có phúc khí. Ha ha.”



Trong tiếng cười, tiếng ồn ào náo động, một tiếng cười to truyền đến.



Tiếng cười này cao nhọn mà vang dội, trong đó lộ ra vẻ lỗ mãng.



Cùng với tiếng cười kia, mọi ồn ào náo động đều ngừng lại. Tiếp theo, đám người khẽ nhường đường, một chiếc xe ngựa vọt ra.



Lao tới là một chiếc xe ngựa cực kỳ bình thường, không đánh dấu gia tộc gì

cả. Xe ngựa kia nhằm thẳng về phía hàng đầu đội ngũ, hướng tới mọi người Trần phủ.



Đảo mắt, xe ngựa vọt tới trước cửa thành, cách Trần Dung chưa đến mười bước thì giảm tốc độ.



Cũng không chờ xe ngựa ngừng ổn, rèm xe được xốc lên, tiếp theo, một nam tử

tầm 27 28 tuổi làn da tái nhợt, ngũ quan tú lệ từ trong xe ngựa nhảy

xuống.



Khi nam tử kia nhảy xuống, hộ vệ quanh thân nhất tề cả kinh, đồng thời tiến lên đỡ.



Nam tử lao về phía trước hai bước, cũng không chờ đứng vững, hắn liền vội

vẫy lui mọi người. Sau đó hắn vươn tay ra, vừa định bám vào thứ gì đó

thì hắn sờ phải bộ ngực của một đại tẩu tầm 30 tuổi. Đại tẩu này có vẻ

mặt dữ tợn, cặp mắt đục ngầu, bộ dạng có chút tương tự với Đại tẩu của

Trần Dung.



Lại nói thanh niên kia cảm giác được mềm mại trong

lòng bàn tay, vội vàng quay đầu lại, vừa thấy phụ nhân này, hắn lại há

miệng nôn khan.