Mị Công Khanh

Chương 137 : Bệ hạ, thỉnh phong thiếp làm nữ quan

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Nam tử vừa nôn khan vừa vội vàng thu tay về, hắn lấy ra khăn sạch, dùng

sức lau lòng bàn tay, nói với vẻ chán ghét: “Xấu xí béo ục như thế, sao

lại chen vào đây? Người đâu, đem mụ ta cho chó ăn.”



Một lời thốt ra, vài hộ vệ lập tức tiến lên, bọn họ hiển nhiên đã được huấn luyện

qua, phụ nhân kia vừa trừng lớn hai mắt, sợ hãi định thét chói tai,

miệng đã bị một vật nhét vào, đồng thời, hai tay cũng bị áp chế.



Đảo mắt, mụ bị chúng hộ vệ lôi xuống, biến mất ở trong đám người.



Nam tử kia sau khi ra mệnh lệnh, rốt cục đã lau tay sạch sẽ, hắn ném khăn

lụa đi, bước nhanh về phía đám người Trần Công Nhương và Trần Dung.



Khi đứng ở trước mặt hai người, nam tử nghiêng đầu không hề chớp mắt nhìn

chằm chằm Trần Dung. Gần như là đột nhiên, hắn vươn tay chỉ vào Trần

Dung, kêu lên: “Ta thích nàng.” Mấy chữ vừa vang lên, Vương Hoằng đang

nhắm mắt dưỡng thần lặng lẽ mở mắt ra.



Lúc này, nam tử kia chuyển sang Trần Công Nhương, hắn mở to một đôi mắt sáng, há mồm định nói gì đó.



Không đợi hắn mở miệng, Vương Hoằng trong xe ngựa hơi hơi gật đầu.



Ngay khi nam tử này vừa mới nói với Trần Công Nhương: “Nữ nhân này rất khá, ngươi để nàng……”



Hắn nói tới đây, một tiếng kêu chỉnh tề vang dội truyền đến: “Gặp qua bệ hạ! Bệ hạ vạn thọ!”



Mười tiếng nói vang dội chỉnh tề vừa rống, tức thì, mọi người cả kinh. Ngay

sau đó, vô số câu nói ‘Gặp qua bệ hạ’‘Gặp qua bệ hạ’ loạn thất bát tao

vang lên, cùng với tiếng kêu này, còn có tiếng quỳ xuống liên tiếp,

chính là mọi người vây xem không ngừng đón chào. Như các quý tộc còn

đang cúi hạ mình, nhóm thứ dân phân tán ở bốn phía, giờ phút này cũng đã quỳ lạy.



Âm thanh vang dội, ầm ỹ vô cùng, ngay cả câu nói kế tiếp của chính nam tử kia cũng bị chìm nghỉm.



Bệ hạ?



Trần Dung cả kinh, nàng mở to hai mắt nhìn nam tử một cái, lui về phía sau nửa bước thi lễ.



Nam tử nhíu mày, chờ tiếng ồn ào biến mất, hắn nhếch miệng, bất mãn quay

đầu nhìn quanh trái phải, kêu lên: “Làm cái quỷ gì vậy? Không phải đã

nói không được nhận ra trẫm sao?”



Nhìn thấy tất cả mọi người cúi đầu, thứ dân còn sợ hãi rụt rè lui về phía sau, nam tử có vẻ vô cùng

thất vọng, hắn than thở vài tiếng, quay đầu nhìn về phía Trần Dung.


Trần Công Nhương không biết làm sao, đành thi lễ với hoàng đế, lui ra phía sau hai bước.



Khi hoàng đế ra lệnh cho Trần Công Nhương, ánh mắt cũng không từng nhàn hạ, hắn hứng thú nhìn mọi người ở bốn phía, thưởng thức vẻ mặt của bọn họ.

Nhìn nhìn, hắn quay đầu chớp mắt vài cái với Trần Dung, lặng lẽ nói:

“Nàng nói đúng, đúng là chơi rất vui.”



Nói tới đây, hắn ho khan

một tiếng, thu hồi tươi cười trên mặt. Vừa thấy bộ dáng này của hắn,

Vương Hoằng lại đưa mắt ra hiệu với một cận thần.



Cận thần kia vội vàng tiến lên.



Cũng không chờ cận thần kia mở miệng, hoàng đế đã nghiêm túc gật đầu, lanh lảnh quát: “Duẫn!” (Cho phép)



Cận thần kia làm sao dự đoán được hoàng đế đã đáp ứng ngay lập tức như thế? Lập tức bước chân cứng đờ, gần như là đột nhiên, hắn cảm thấy phía sau

lưng rét lạnh.



Trần Dung mừng rỡ, nàng lại cúi lạy, cất giọng

trong trẻo kêu lên: “Tạ đại ân của bệ hạ.” Nàng hướng tới hoàng đế dập

đầu mạnh một cái.



Đối với cảm tạ của mỹ nhân, nhóm quyền quý bốn phía giật mình ngạc nhiên, hoàng đế có vẻ vô cùng thoải mái, hắn càng

đề cao giọng: “Như vậy đi, đạo quan ở Tây Sơn rất đẹp, nàng ở đó đi.”



Tây Sơn đạo quan?



Trần Dung mừng rỡ, đạo quan kia là nơi có phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần nổi tiếng ở thành Kiến Khang, quan trọng nhất là, thuộc về đạo quan kia còn có gần ngàn mẫu ruộng! Gần ngàn mẫu, đối với nàng mà nói, thật sự là

ban thưởng rất lớn.



Lập tức, Trần Dung vui vẻ ra mặt: “Tạ ơn bệ hạ! Bệ hạ anh minh!”



Hoàng đế còn đang vây trong khoái hoạt, hắn lại liếc về phía nhóm quyền quý ở bốn phía, nhìn thấy bọn họ dường như mất hứng, vẻ mặt đều xám ngắt.



Hắn lại ho khan một tiếng, nhìn nhóm quyền quý, nói với giọng nghiêm túc:

“Trần thị A Dung này không sợ sinh tử, thật sự đáng kính. Trẫm nói cho

các ngươi biết, các ngươi không thể nhìn thấy người ta bộ dạng xinh đẹp

mê người thì muốn động vào nàng. Nàng chính là nữ quan được trẫm thân

phong!”



Hắn nói tới đây, ha hả cười, chắp hai tay sau lưng, đắc ý dào dạt đi lên xe ngựa của mình.



Hoàng đế vừa rời đi, dần dần, có ánh mắt cố ý vô tình liếc về phía Vương

Hoằng, ánh mắt này vừa liếc nhìn Vương Hoằng một cái thì chuyển sang

Trần Dung.