Mị Công Khanh

Chương 138 : Muốn nói đã nói

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Trước mắt bao người, Trần Dung đang quỳ rạp đã đứng lên.



Khóe miệng của nàng mang theo tươi cười.



Cho dù là Vương Hoằng hay là mọi người xung quanh đều nhìn ra được, đây là

tươi cười thật sự phát ra từ nội tâm, nó sự thả lỏng, rạng rỡ, dứt bỏ

mọi gông xiềng cùng gánh vác, thậm chí là một loại sung sướng thiêu đốt

sinh mệnh, hàm chứa kích tình.



Từ từ thu hồi tươi cười, Trần

Dung xoay người lại, nàng đối diện với Trần Công Nhương và Trần Tử

Phương, chậm rãi quỳ phục xuống.



Lại quỳ xuống đất, Trần Dung

cao giọng nói: “Trần Dung làm hai vị tộc bá thất vọng rồi. Tuy rằng đã

sống sót trên chiến trường, nhưng A Dung đã giết vài Hồ nô, sau khi

nhiễm một thân máu tươi, đối với mọi việc trên thế gian đột nhiên cảm

thấy không thú vị, sớm đã có ý nghĩ xuất gia.”



Nàng nặng nề mà

dập đầu vài cái: “A Dung cũng biết, hai vị trưởng bối có tâm ý với A

Dung. Nhưng mà, cả đời này của A Dung đã là nản lòng thoái chí, thầm

nghĩ im lặng qua ngày. A Dung bất hiếu –”



Mấy cái dập đầu này

rất mạnh, đảo mắt, trán của nàng đã trở nên xanh tím. Nhưng mà, tuy rằng trên trán Trần Dung tím xanh dính cả bùn đất, tươi cười cũng là thả

lỏng, tươi tắn.



Nàng nâng mắt lên nhìn Trần Công Nhương, nhìn Trần Tử Phương, run run, lớn tiếng cầu xin: “A Dung tội nặng, thỉnh khoan thứ.”



Dứt lời, nàng lại dập đầu.



Lúc này, tất cả mọi người nhìn tình cảnh này, hiện tại ẩn cư nơi sơn dã, xa rời hồng trần vốn là việc mà nhóm danh sĩ luôn tôn sùng. Đã nhìn quen

danh lợi, cuộc sống an nhàn thế ngoại vốn là điều các quý tộc luôn hướng tới. Bởi vậy, mọi hành động của Trần Dung hoàn toàn nằm ngoài dự đoán

của người Trần gia cũng đã phá vỡ mọi tính toán của bọn họ.



Nhưng mà, bọn họ không thể tỏ vẻ bất mãn.



Lập tức, Trần Công Nhương tiến lên một bước, hắn nâng Trần Dung dậy, vươn

tay áo lau đi bùn đất trên mặt nàng, cười khổ: “Hài tử này, sao dập đầu

mạnh như vậy? Ai.”



Hắn khẽ lắc đầu, chỉ thở dài.



Trần Tử Phương cũng tiến lên một bước, hắn ôn hòa nhìn Trần Dung, thấp giọng

nói: “Hài tử này, nếu con muốn xuất gia có thể nói trước với tộc nhân

mà. Ai, quên đi, quên đi.”



Trần Dung thi lễ, cúi đầu, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Vâng, là A Dung suy nghĩ không chu toàn.”



Trần Tử Phương lắc đầu. Hắn nhìn xe ngựa phía sau, vung tay áo dài, ra lệnh: “Đi thôi, đi thôi.”



Sau đó, mọi xe ngựa đều bắt đầu lăn bánh.



Trần Công Nhương lên xe ngựa, Trần Tử Phương cũng vậy, bọn họ từng bước từng bước lên xe ngựa, sau khi tùy tiện nói với Trần Dung hai câu thì bắt

đầu khởi hành.



Trần Dung cũng lên xe ngựa.



Bình ẩu trong xe ngựa lúc này ngơ ngác nói không ra lời. Bà nhìn Trần Dung, đột nhiên, nước mắt rơi như mưa.



Trần Dung liếc nhìn Bình ẩu một cái, cười cười, cũng không khuyên giải.




Lúc này,

Trần Dung ở trong sân đột nhiên nói: “Tẩu, ngươi mang vài người trông

chừng lang quân. Huynh đệ của ác phụ kia đều là kẻ lưu manh, đừng để bọn họ tổn thương huynh ấy.”



Thượng tẩu ngẩn ra, lập tức chắp tay đáp: “Vâng.”



Trong ánh mắt của Bình ẩu và hạ nhân, Trần Dung rũ hai mắt, nhẹ nhàng nói:

“Ta muốn giúp đỡ Đại huynh áo cơm không lo …… Nhưng nếu Đại tẩu này ở

đây, huynh muội chúng ta chỉ còn tuyệt lộ mà thôi.”



Nói tới đây, nàng cười cười, thì thào tự nói: “Ta luôn luôn là người bốc đồng, ẩu, ngươi nói có phải hay không?”



Bình ẩu không trả lời.



Bà mở to mắt nhìn Trần Dung.



Bình ẩu đột nhiên lao về phía trước, ôm Trần Dung lên tiếng khóc lớn.



Một bên gào khóc, Bình ẩu một bên lên án: “Nữ lang, sống vẫn tốt mà, sao người có thể xuất gia? Sao người có thể xuất gia chứ?”



Bà càng nói càng thương tâm. Khi Trần Công Nhương và bổn gia coi trọng

Trần Dung, chuẩn bị đem nàng dẫn tiến cho bệ hạ, Bình ẩu vô cùng chờ

mong, lại rất sung sướng.



Bà vạn vạn lần không thể ngờ, nữ lang đánh cuộc vào sinh ra tử lại chỉ nhận một danh hào nữ quan!



Nữ nhân trong thiên hạ nào có đạo lý không lấy chồng? Nào có đạo lý không cần con nối dõi hay trượng phu làm bạn?



Còn nữa, Thất lang rõ ràng là coi trọng nàng, với thân phận của Thất lang,

chàng nguyện ý nạp nàng làm quý thiếp, đó là phúc khí cỡ nào đây? Nhưng

nữ lang nhà bà lại cứ bướng bỉnh như thế, quật cường đem chung thân của

mình phụng bồi một quyển đạo kinh, một bộ quần áo thanh phong!



Tiếp qua mấy năm nữa, nếu bà và Thượng tẩu đều chết đi, nữ lang phải làm sao bây giờ? Nàng sống cô đơn ở trên thế gian này, không có ai để dựa vào,

không nhà không cửa, phải làm sao bây giờ?



Càng nghĩ, Bình ẩu

thật sự là thương tâm muốn chết. Lập tức, bà ôm Trần Dung, không nhịn

được òa òa khóc lớn, trong tiếng nghẹn ngào, bà không nhịn được lại kêu

lên: “Vẫn sống tốt, sao người có thể xuất gia, sao người có thể xuất

gia?”



***



Thời đại Ngụy Tấn, là thời đại có tư tưởng

giải phóng, có cá tính hiếm có trong lịch sử Trung Quốc. Khi đó, trong

nữ nhi thượng tầng thế tộc, có rất nhiều người độc lập, cực kỳ có cá

tính. Không cần nói đâu xa, trên sách sử thời Ngụy Tấn nổi tiếng nhất là hai vị Thừa tướng: Vương Đạo và Tạ An, thê tử bọn họ rất thoải mái biểu lộ sự đố kỵ của các nàng, các nàng đương nhiên không cho phép trượng

phu nạp thiếp.



Có thể nói, Trần Dung có ý độc chiếm trượng phu ở trong đầu, ở trong thời đại đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Ngạc

nhiên chính là nàng yêu thương một thiên chi kiêu tử của Lang Gia Vương

thị.



Biết chuyện xưa của Chúc Anh Đài cùng Lương Sơn Bá là nổi

tiếng cỡ nào, được truyền lưu ra sao? Ngay lúc đó Thừa tướng Tạ An tâm

tư rộng mở, hắn còn lấy danh nghĩa của triều đình, phong một nữ tử như

Chúc Anh Đài cải nam trang đi học, vi phạm ước mệnh của phụ mẫu mà tự tử là “Phụ nhân tiết nghĩa”! Cho nên hậu nhân thường nói, ở ngay lúc đó

trong tâm trí của Tạ An, nữ nhân hắn khát vọng và yêu thích nhất, đó là

người như Chúc Anh Đài dám dùng sinh mệnh để yêu thương, dám bỏ qua hết

thảy truyền thống cùng lễ giáo.