Mị Công Khanh

Chương 139 : Vương Hoằng ban danh hào

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Trần Dung biết, với những người như Bình ẩu, nàng không có cách nào giải thích ý nghĩ của chính mình, mà nàng cũng không muốn giải thích.



Nàng chậm rãi đẩy Bình ẩu ra, đi vào bên trong.



Trong sân, bọn người hầu đều đứng một loạt, bọn họ trơ mắt nhìn Trần Dung,

trong ánh mắt nói không nên lời là bi thương hay là thả lỏng.



Dù thế nào, Trần Dung trở thành nữ quan, đối với những người phụ thuộc vào Trần Dung như bọn họ mà nói không hề có gì bất lợi, chẳng những không

có bất lợi, nữ quan do bệ hạ thân phong, cả đời áo cơm không lo, đó là

điều có thể khẳng định. Bọn họ cuối cùng không cần phải chịu khổ sở, cơ

hàn nữa.



Trần Dung đi đến trước mặt bọn họ, mỉm cười nói: “Chư vị, chúng ta yên ổn rồi.”



Ánh mắt nàng liếc qua hai người Thượng tẩu và Bình ẩu đang bi thương, cười

nói: “Chỉ chờ thánh chỉ của bệ hạ đến, chúng ta sẽ chuyển tới Tây Sơn.

Uhm, có cái gì cần chuẩn bị, các ngươi có thể bắt tay vào làm.”



Ngẫm nghĩ, nàng nói với Bình ẩu: “Ẩu, lập tức chuẩn bị một bộ đạo bào, ta

phải tạ ơn thân nhân trên trần thế cùng với nhóm bằng hữu đã giúp đỡ

ta.”



Một hồi lâu, Bình ẩu mới khóc không thành tiếng gật đầu.



Bộ đạo bào này Bình ẩu nghẹn ngào làm xong, chỉ mất có một ngày.



Sáng sớm, Trần Dung chải đầu, vấn thành búi tóc đạo cô, sau đó khoác lên đạo bào màu vàng nhạt.



Đạo bào rộng thùng thình, mặc lên người nàng vẫn không giấu nổi dáng người

thướt tha xinh đẹp. Bình ẩu ngẩng mặt, nhìn vẻ diễm mĩ của Trần Dung,

nhìn thân thể vô cùng phong lưu này thì cảm thấy bi thương, lại òa òa

khóc lớn.



Trần Dung không để ý đến bà.



Nàng quay đầu lại, nhìn mình trong gương đồng, dần dần, nàng cau mày, thì thào nói: “Vẫn diễm tục như cũ.”



Quả thật, nàng vốn thích hợp với sắc tiên diễm diễm tục, quần áo đạo bào

màu vàng nhạt, nhìn qua gương đồng vẫn rất diễm lệ, vẫn mang theo vẻ

phong lưu khiến cho nam nhân đui mù. Đặc biệt đạo bào rộng thùng thình

phiêu nhiên, càng khiến dáng người nàng mảnh mai như liễu.



Có điều Trần Dung cũng không quá để ý, ở Kiến Khang mỹ nữ quá nhiều, nàng không tính là cái gì cả.



Trần Dung thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói với Bình ẩu: “Việc đã đến nước này, khóc có ích lợi gì chứ? Đừng khóc nữa.” Vừa nói, nàng vừa đi ra bên

ngoài.



Ngoài cửa, Thượng tẩu đã chuẩn bị xong xe ngựa.



Trần Dung ngồi trên xe ngựa, nhẹ giọng phân phó: “Đến bổn gia đi.”


Cười tựa như xuân hoa nở rộ.



Lúm đồng tiền như hoa, Trần Dung ngồi ngay trong xe ngựa, hướng tới Vương

Hoằng thi lễ, nàng cúi mặt, nhẹ giọng nói: “Cố nhân mạnh khỏe không? A

Dung sẽ thoát ly khỏi hồng trần, sắp rời đi rồi, cố ý tiến đến gặp qua

lang quân, vì mọi chuyện dĩ vãng, nói một tiếng cảm tạ.”



Nàng cười ôn nhu, nói năng nhẹ nhàng.



Vương Hoằng chậm rãi đi về phía nàng.



Chàng đi rất chậm, bước chân vô cùng tao nhã, tựa như một con báo đang đi săn mồi, trong tao nhã lại lộ ra sự sắc bén.



Trong nháy mắt, chàng đã đi tới bên ngoài xe ngựa của Trần Dung.



Chàng cách nàng chỉ có một bước thì dừng lại.



Hai tròng mắt lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, chậm rãi, Vương Hoằng cười nhẹ.



Nụ cười này hết sức khác biệt, Trần Dung không khỏi kinh ngạc nhìn về phía chàng.



Thiếu niên áo trắng như tuyết, ôn nhu mỉm cười nhìn nàng, chậm rãi, chàng

vươn ngón tay thon dài, không chút để ý nắm bàn tay nhỏ bé của nàng đặt

trên cửa xe.



Chàng nhìn bàn tay mềm mại trắng nõn kia lại ngẩng

đầu lên, đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ động lòng người, lại nhìn

đạo bào không thể che giấu bộ ngực cao ngất của nàng.



Chậm rãi, miệng chàng bất giác cong lên.



Gần như là đột nhiên, chàng ngẩng cao khuôn mặt tuấn tú, không hề chớp mắt

nhìn chằm chằm Trần Dung, đồng thời nói: “A Dung là người xa rời hồng

trần, đã có danh hào chưa? Gọi là Trần Vận Tử được không?”



Tuy chàng hỏi Trần Dung, nhưng giọng không nhỏ, vẻ mặt tươi cười nhìn chằm chằm Trần Dung, cũng có chút lạnh lẽo.



Trần Dung chớp mắt, khi vẫn còn chưa rõ, vài thiếu niên đã cười nói: “Trần

Vận Tử ư? Nếu đã xuất gia, cần gì mang họ Trần? Ta thấy họ Hoằng cũng

rất tốt mà.”



Lời này vừa thốt ra, Vương Hoằng lại tươi cười.

Chàng cười hết sức tươi tắn, hàm răng trắng tinh chói lọi khiến cho Trần Dung không tự chủ được tránh né ánh mắt của chàng.



Đảo mắt,

tươi cười của Vương Hoằng thu lại, vẻ mặt cũng quay trở về sự ôn nhu tự

tại quen thuộc, chàng chậm rãi cười nói: “Hoằng Vận Tử? Danh hào này

cũng khá được. A Kỳ, ngươi trình nó lên bệ hạ đi. Bệ hạ có chút hồ đồ,

ngươi nhớ rõ phải nhiều lời một chút.”