Mị Công Khanh

Chương 140 : Thành nữ quan

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Một sĩ tử còn trẻ tuổi đứng lên, chắp tay đáp: “Vâng.” Hắn xoay người rời đi.



Trần Dung vội vàng ngẩng đầu, kêu lên: “Chậm đã.”



Tiếng kêu của nàng trong trẻo, nhưng dù là A Kỳ hay là người chung quanh đều tự động xem nhẹ nó.



Không làm sao hơn, Trần Dung chỉ có thể chuyển sang nhìn Vương Hoằng.



Nàng đối diện là khuôn mặt tuấn tú mỉm cười của Vương Hoằng, chàng mỉm cười, ôn nhu nhìn nàng, rồi chàng nhẹ nhàng vươn tay, khẽ khàng lướt qua cằm

nàng một cái, trong câu nói mang theo thở dài: “Hài tử ngốc, đây là Kiến Khang mà.”



Nói tới đây, cũng không chờ Trần Dung mở miệng, chàng vung tay áo dài, xoay người rời đi.



Nhìn bóng dáng áo trắng nhanh nhẹn của Vương Hoằng, gần như là đột nhiên, Trần Dung cười bình thản.



Nàng chậm rãi bước xuống xe ngựa, quần áo đạo bào vàng nhạt lại có vẻ quyến

rũ phong lưu, khiến chúng thiếu niên đồng thời chú ý.



Trong mọi

ánh mắt chăm chú, Trần Dung thi lễ với Vương Hoằng đưa lưng về phía

nàng, nàng mỉm cười, giọng ôn nhu sung sướng: “Hoằng Vận Tử? Danh hào

này rất hay. Đa tạ Thất lang thành toàn.”



Nàng rẽ bước về phía đám người Hoàn Cửu lang, Dũ Chí.



Đảo mắt, bóng dáng mạn diệu của nàng đã lướt qua vương hoằng. Khi lướt qua

chàng, nàng ngừng chân ngoái đầu nhìn lại, lúm đồng tiền như hoa: “A

Dung biết diện mạo của mình không tốt, ngay cả làm đạo cô, ra khỏi hồng

trần, cũng chắc gì đã được an bình. May mắn hôm nay được Thất lang ban

tặng danh hào. Nghĩ đến dưới sự che chở của Lang Gia Vương Thất cùng bệ

hạ, cả đời này của A Dung đã có thể bình an sống quãng đời còn lại.”



Dứt lời, nàng lại hướng tới Vương Hoằng thi lễ, cười bình thản, cất bước xoay người.



Nhìn nàng dần dần đi xa, bóng dáng mạn diệu tự tại, Vương Hoằng dừng chân.



Trên mặt chàng tươi cười chậm rãi thu lại.



Cách đó không xa Dũ Chí cùng Hoàn Cửu lang lúc này đồng thời lắc đầu. Dũ Chí thở dài một tiếng, nói thầm: “Thất lang a Thất lang, làm cái gì vậy?

Cũng chỉ là một phụ nhân, người ta đã không cần huynh, đã sắp xuất gia,

sao huynh còn luyến tiếc không chịu buông tay?”



Hoàn Cửu lang

uống một ngụm rượu, mở miệng ca thán liên tục: “Đáng thương nhi tử của

Lang Gia Vương thị lại rơi vào tình khổ mê chướng. Ai, đáng thương, đáng thương, rất đáng thương.”



Dũ Chí tiếp lời: “Không sai, quả thật rất đáng thương, vì đáng thương Lang Gia Vương Thất, chúng ta làm một ly đi.”
huynh đệ kia nằm ở trên giường không thể động đậy, thỉnh đại phu đến nói là một người bị đánh gãy xương sườn, một người bị gãy xương đùi, còn

nói phải nằm mất mấy tháng.”



Trần Dung nghe đến đó không chút để ý tươi cười, nàng cởi xuống búi tóc, chậm rãi nói: “Đại huynh của ta từ nhỏ đã nhân từ nương tay …… Huynh ấy không biết, hôm nay Tam đệ kia dám dùng sự an toàn của huynh ấy gạt ta đi ra ngoài, ngày mai bọn họ sẽ dám chặt bỏ đầu Đại huynh ta đến đòi chút tang phí, ta thật sự không thể

nuông chiều.”



Trần Dung nói xong, lắc đầu, cười nói: “Được rồi, không nói chuyện này nữa.”



Bình ẩu thấy nàng mất hứng thì vội vàng chuyên tâm giúp nàng chải tóc.



Thánh chỉ của Hoàng Đế ước chừng qua thêm bốn ngày mới được đưa tới. Tiếp

thánh chỉ, tiếp nhận đạo bào hoàng gia ban cho, trước mặt mọi người,

Trần Dung một lần nữa vấn thành búi tóc đạo cô, dưới sự hộ tống của

hoàng gia thị vệ ngồi xe ngựa, mang theo hành lý, chậm rãi đi về phía

Tây Sơn đạo quan.



Một ngày này, đúng là ngày xuân ánh mặt trời rực rỡ, cành liễu xanh um.



Xe ngựa chậm rãi đi, hai bên du khách như nước.



Chỉ chốc lát, đoàn xe đi tới Tây Sơn.



Tây Sơn đạo quan ở giữa sườn núi, xuyên qua rừng cây nhỏ có thể nhìn thấy

mái cong của đạo quan. Cho dù mới chỉ đầu mùa xuân, nơi này đã tràn ngập sắc xanh, tiếng đàn tiếng ca không dứt.



Trần Dung bước xuống xe ngựa, dưới sự hộ tống của nhóm hoàng gia hộ vệ chậm rãi đi về phía đạo quan.



Sơn đạo uốn lượn, trên đường rải đá có cỏ mọc khắp nơi. Chuyển qua một

triền núi, mười mấy đệ tử quý tộc có cuộc sống an nhàn nhất tề nhìn về

phía Trần Dung.



Nhìn Trần Dung mặc đạo bào rộng thùng thình lại

dấu không nổi vẻ phong lưu diễm sắc, một thiếu niên trên mặt phủ phấn tú lệ cười nói: “Hay cho một tiểu mỹ nhân Hoằng Vận Tử, hay cho một danh

hào Hoằng Vận Tử, đúng là nói hết chỗ khiến người ta lưu luyến tiểu mỹ

nhân này.”



Lời của hắn vừa dứt, một thanh niên khác tầm 20 tuổi

cao gầy cười nói: “Ta cảm thấy chữ Vận dùng ở trên người nàng rất thanh

nhã cao khiết, không bằng dùng một chữ Mị. Không đúng, chữ Mị quá mức

diễm tục, nữ lang này cũng có nét phong lưu, chậc chậc, ta cũng không

biết nên hình dung nàng thế nào.”



Trong tiếng nói chuyện của hai người, một ca kĩ nũng nịu cười nói: “Thiếp thật sự không rõ, nếu Lang

Gia Vương Thất kia coi tiểu cô nhà người ta là tâm can bảo bối, tại sao

còn để nàng trở thành nữ quan? Hay là, đây lại là thủ đoạn phong lưu của đám danh sĩ bọn họ?” Dứt lời, nàng ta lấy tay áo che miệng, khanh khách cười vui.