Mị Công Khanh

Chương 141 : Ôm cây đợi thỏ

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Vào ở đạo quan, sau khi thu thập xong, Trần Dung mất đúng thời gian suốt một ngày.



Vốn Trần Dung nghĩ rằng, một ngày này sẽ vô cùng náo nhiệt, cũng không biết vì sao, đến tận khi hết thảy bụi bặm được quét dọn sạch sẽ, toàn bộ Tây Sơn đạo quan cũng không thấy một khách nhân nào tới.



Mặt trời chiều lặn về phía tây.



Trần Dung đứng ở giữa sườn núi, nhìn xuống phía dưới núi non trùng điệp,

không biết vì sao, nàng lại có một loại cảm giác hoảng hốt.





ràng là đạo cô do hoàng đế thân phong, nhưng đạo quan to lớn thế này

cũng không thấy an bài người nào đến. Nghe qua nghe lại, rơi vào trong

tai vẫn là âm thanh của bọn người hầu nhà nàng.



Tựa hồ, xuất gia tu đạo chỉ là thay đổi một chỗ cư ngụ mà thôi.



Trần Dung suy nghĩ một hồi thì cảm thấy muốn cười mà không nổi: Như vậy

không phải tốt lắm sao? Dù sao, ta cũng chỉ là muốn một cuộc sống an

bình mà thôi.



Nghĩ đến đây, nàng xoay người trở về.



Tây

Sơn đạo quan rất lớn, phòng ốc tầng tầng, ít nhất cũng có đến hơn trăm

phòng, Trần Dung chọn lựa một chỗ sân viện an toàn nhất ở phía đông.



Lúc này trở lại Kiến Khang, nàng chỉ mang theo tầm mười người, để lại hai

người trông coi chỗ sân viện đã mua, hiện tại đi theo bên người nàng chỉ có tám người. Tám hạ nhân cộng thêm nàng cũng chỉ có chín người ở tại

trong đạo quan có thể chứa tới hơn một trăm người, nghe tiếng chim và

côn trùng kêu vang, thái dương vừa mới lặn khỏi đường chân trời, phía

sau núi rừng truyền đến tiếng hổ gầm, quả nhiên là rất tịch mịch.



Đêm nay, Trần Dung nằm trong viện nghe tiếng sói hú.



Đảo mắt, lại là nửa tháng trôi qua.



Trong nửa tháng này, Tây Sơn giống như thành hoang tàn vắng vẻ, vẫn không có

người ngoài đặt chân đến. Có khi nghe thấy tiếng lá rụng sàn sạt, bọn

người hầu đảo mắt nhìn qua, thường thường đối mặt là một đôi mắt sói

xanh lét! Mỗi khi đó, tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng đóng cửa lại vang lên.



Hơn nữa, mãi cho đến hiện tại, ngàn mẫu ruộng tốt thuộc về Tây Sơn đạo quan kia, không biết là bệ hạ quên hay là thế nào nhưng không có ai từng đề

cập qua, càng không có ai đem kia khế ước gì đưa đến tay Trần Dung.



Giống như nàng cùng của bọn người hầu bị một lực lượng hoàn toàn ngăn cách khỏi hồng trần.



Xuân dần dần đậm.



Trên nhánh cây bốn phía, chồi non nhợt nhạt dần dần nở rộ, từng sắc xanh lục trải rộng khắp núi.


Sau khi Cửu công chúa với diện mạo tú nhã, phong độ của người trí thức nói

ra những lời này thì nhẹ nhàng cười, lấy tay áo che miệng: “Nghe đại

danh của tiên cô đã lâu, hôm nay nhìn thấy mới biết tiên cô thật sự là

mỹ nhân thế gian hiếm có, ngay cả phi tử mà phụ hoàng ta sủng ái nhất,

sợ là cũng không động lòng người bằng tiên cô.”



Giọng nàng ta thanh nhã, tươi cười khả cúc, nhưng lời khen ngợi như thế lại mang theo ý vị sâu xa.



Trần Dung làm bộ như không biết, nàng cười cười, đang muốn hoàn lễ, ở sơn

đạo phía trước đột nhiên lại có tiếng cổ nhạc truyền đến.



Tiếng

cổ nhạc này, so với của đoàn Cửu công chúa vừa rồi thật sự lớn hơn rất

nhiều. Nghe thanh thế kia, dường như là trăm nhạc kĩ đồng thời diễn tấu

mà ra.



Đảo mắt, một đội ngũ lớn xuất hiện ở trước mắt Trần Dung.



Phía trước đội ngũ là một chiếc kiệu tám người khiêng, tám thiếu niên diện

mạo thanh tú nâng một mỹ thiếu niên da thịt trắng trẻo, ngũ quan tú lệ,

mắt như thu thủy. Đi tới gần chút nữa thì thấy thiếu niên có ngũ quan tú lệ, nhưng gương mặt trắng trẻo kia rõ ràng là do phủ phấn trang điểm.



Ở phía sau bọn họ là đội ngũ tỳ nữ cùng hộ vệ, sau nữa, là năm sáu mươi ca kỹ đang toàn lực diễn tấu.



Rất xa còn chưa tới gần, mĩ thiếu niên đã giương mắt nhìn, hắn liếc mắt một cái thì trông thấy Cửu công chúa. Lập tức, hắn vươn ngón tay xoắn lọn

tóc rủ trước ngực, cười nói: “Cửu muội đã ở đây sao? A? Vị tiểu mỹ nhân

mặc đạo bào này, có phải chính là Hoằng Vận Tử tiên cô hay không?”



Vừa nói, hắn vừa hướng tới Trần Dung đánh giá, ánh mắt ngả ngớn, chậc chậc

liên thanh: “Đẹp quá, đẹp quá. Một tiểu mỹ nhân như vậy, dù là trượng

phu nhà ai có được cũng sẽ coi là trân bảo, làm nữ quan thật sự rất đáng tiếc.”



Nghe thấy lời trêu đùa như vậy, Trần Dung cười lạnh

lùng, trong ánh mắt của Cửu công chúa, nàng chỉ giữ vẻ mặt bình tĩnh

không hề đáp lại.



Nhưng mà, tại thời điểm này, chỉ nghe trong sườn núi phía đông lại có tiếng cổ nhạc truyền đến.



Đúng là lại có người đến!



Lần này, cho dù là Cửu công chúa hay là mĩ thiếu niên kia đều giật mình,

mọi người cũng giống như Trần Dung, đồng thời nhìn lại về phương hướng

kia.



Mà ở phía sau Trần Dung, một hạ nhân nói nhỏ: “Hôm nay làm

sao vậy, quý nhân đến đây từng người một, lại còn tấu cổ nhạc nữa. Thật

là, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào mà ồn ào náo động như thế.”