Mị Công Khanh
Chương 146 : Chàng nói
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
Nhưng mà, Vương Hoằng cũng đã thản nhiên kéo rèm xuống. Rèm xe lắc lư,
giọng nói khàn khàn mang theo xuân ý của chàng từ trong xe ngựa truyền
đến: “Mới thu một tỳ nữ, cực kỳ mỹ mạo, làm người ta khó kìm lòng nổi……
Còn thỉnh bệ hạ thứ lỗi.” Trong ngữ khí mang theo một loại thở dốc cố
nén.
Bên ngoài tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Trong lúc
nhất thời, dù là bệ hạ hay là Nhân vương đều trở nên ngẩn ngơ. Mà nữ tử
có giọng nói mềm mại kia đã cắn môi, lã chã chực khóc.
Vẫn ngẩn ngơ thật lâu sau, gần như đột nhiên, một tiếng cười dữ dội vang lên.
Chỉ thấy hoàng đế trẻ tuổi hai mắt sáng ngời, hắn vươn tay vỗ mạnh trên xe
ngựa một cái, mừng rỡ cười ngửa người ra sau, bởi vì rất vui vẻ mà cười
đến ứa cả nước mắt.
Thiếu niên Nhân vương kia giờ phút cũng ha
hả cười, vui vẻ nói: “Hay cho Vương Thất ngươi! Hay cho Vương Thất
ngươi! Có thể làm việc khoái hoạt như thế ngay trong xe ngựa, ha ha.”
Đa số đệ tử của Tư Mã thị đều có vẻ phóng đãng đối với sinh hoạt cá nhân,
hơn nữa cũng lấy điều đó làm vinh dự. Lời này của Vương Hoằng vừa thốt
ra, mặc kệ là Nhân vương hay là các nam tử khác đều rất vui vẻ, có cảm
giác thỏa mãn khi tìm được tri kỷ.
Trong khi bọn họ cười ha hả, giọng nói khàn khàn của Vương Hoằng truyền đến: “Đi thôi.”
Chúng hộ vệ ngẩn ra, lập tức lên tiếng đáp, giục ngựa về phía trước.
Xe ngựa vừa động, mọi người đồng thời nhìn về phía hoàng đế trẻ tuổi.
Hoàng đế đang cười lớn thấy thế, vỗ hai tay, kêu lên: “Cho đi cho đi,
trẫm đã sớm biết Lang Gia Vương Thất rất ưa sạch sẽ, sau khi khoái hoạt
xong, chỉ sợ là muốn vội vã trở về phủ tắm rửa thay quần áo đúng không?
Ha ha ha.”
Trong tiếng cười lớn của hắn, xe ngựa đi xa.
Một người luôn luôn nhìn chằm chằm đoàn xe của Vương Hoằng, hắn vài lần
chuẩn bị ngắt lời, nhưng mà hoàng đế cười rất vui vẻ, hai vị vương gia
cũng hứng thú nói chuyện, khiến cho hắn vẫn không tìm được cơ hội.
Đến khi tiếng cười của Vương Hoằng dừng lại, hắn mới tìm được cơ hội tiến
lên, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, Vương Thất rời đi không phải phương hướng
của Vương phủ đâu…… Bệ hạ xem, hắn đinh tới Tây Sơn đạo quan.”
Tây Sơn đạo quan ư? Hoàng đế trợn mắt, chớp hai cái, đột nhiên hạ giọng
cười nói: “Hay là, Vương Thất là muốn ở ngay trước mặt đạo tổ tu hành
Nói như vậy, có rất nhiều người sẽ không thích hoàng đế anh minh?
Nói như vậy, ngay cả đệ tử Lang Gia Vương thị và Trần Quận Tạ thị, nếu có
tài chính trị, khả năng hành quân, có thể định càn khôn, có bản sự đuổi
đánh người Hồ, cũng không phải là điều mà những người đó mong nhìn thấy
sao?
Khó trách.
Trần Dung càng nghĩ càng hiểu được, cũng càng là thất vọng. Mất nửa ngày, nàng thì thào nói: “Vậy chàng thì sao?”
Dù là tỉnh táo nhưng khi liên lụy tới an nguy của chàng, Trần Dung vẫn
không tự chủ được mà lo lắng. Vương Hoằng ở phía sau không khỏi mỉm
cười.
Chàng cúi mặt, nhẹ giọng nói: “Đạo quan này của nàng, ta đã phái người lại đây để ý.”
Những lời này thốt ra rất đột ngột. Rõ ràng còn đang nói về quốc sự, chàng lại đột nhiên tung ra một câu này.
Trần Dung cứng đờ, cái miệng nhỏ nhắn giật giật, lại không nói nên lời.
…… Nàng muốn chống cự, nhưng mà bị vây trong thành Kiến Khang, hôm nay có
thể bị hạ mê hương, ngày mai có thể sẽ gặp phải thủ đoạn cao siêu hơn.
Dần dần, Trần Dung nhắm hai mắt cười, khàn khàn nói: “Đa tạ.”
“Không cần.”
Vương Hoằng trả lời phủi bay vô cùng lưu loát.
Lúc này, Trần Dung đã bất tri bất giác rời xa ôm ấp của chàng, bởi vậy, chàng tùy ý đỡ tay thì có thể đứng lên.
Chàng đi ra hai bước.
Vừa mới lướt qua Trần Dung, chàng nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Lúc này, ánh tịch dương đúng lúc phủ trên người chàng, trên tóc chàng, trên gương mặt của chàng, trên trường bào của chàng, đột nhiên, cả người
chàng đều trở nên hoa mỹ khôn kể, lại xa xôi vô cùng.
Chàng
nghiêng đầu nhìn nàng, tóc rủ xuống che bên mắt trái của chàng. Tóc đen
như mực, gương mặt như ngọc, hai tròng mắt trong sáng cao xa, cả người
chàng trở thành một bức tranh vĩnh hằng, tuyệt mỹ.
Giờ phút này, mỹ nhân như ngọc.
Mà mỹ nhân như ngọc này đang ôn nhu nhìn nàng.