Mị Công Khanh

Chương 147 : Cố nhân đến đây?

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Bất tri bất giác, Trần Dung ngẩng đầu lên, kinh ngạc đón nhận ánh mắt chàng.



Chàng nhìn đôi mày của nàng, mắt nàng, cả đôi môi khẽ mím quật cường kia, rất lâu sau, chàng thản nhiên cười, khẽ nói: “A Dung.”



Trần Dung khẽ đáp: “Vâng.”



Chàng nghiêng người về phía nàng, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh kim quang trở

nên sáng ngời, nhìn thấy mắt nàng hơi né tránh, chàng bất giác cong khóe môi, cất giọng nhẹ nhàng, ôn nhu: “Ta đi trước.”



Chàng mỉm cười nhìn Trần Dung, dần dần thẳng thắt lưng, sau một lúc lâu mới quay đầu

đi, vung tay áo dài, tao nhã bước ra cửa phòng. Đến khi người đã đi xa,

cửa phòng còn hơi đung đưa, mà hơi thở cùng mùi thơm ngát thuộc về chàng vẫn quấn quanh trong phòng, thật lâu không dứt.



Trần Dung vẫn không hề động đậy.



Thật lâu sau, cửa phòng khẽ mở, Bình ẩu đi đến.



Bà liếc nhìn ra bên ngoài vài lần, tới bên cạnh Trần Dung, nhỏ giọng nói:

“Nữ lang, có nhiều người đến đây, đều là người của Lang Gia Vương thị.”

Nói tới đây, Bình ẩu cẩn thận quan sát sắc mặt Trần Dung, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi, nếu không phải Thất lang tới kịp, hậu quả thiết nghĩ không

thể tưởng tượng nổi.”



Trần Dung vẫn cúi đầu, chỉ đáp nhẹ một tiếng.



Bình ẩu thấy thế, thở dài một tiếng, thì thào nói: “Nếu nữ lang không phải

người xuất gia thì có phải là tốt hơn không? Thất lang yêu thương nữ

lang, dù có chủ mẫu, nhất định vẫn sẽ ưu đãi nữ lang ba phần.”



Trần Dung vẫn cúi đầu, sau khi lời của Bình ẩu thốt ra, nàng chỉ khe khẽ lắc đầu.



Một hồi lâu, Trần Dung đứng lên, từ từ đi ra ngoài.



Nhìn bóng lưng nàng thẳng tắp, Bình ẩu vội vàng đuổi kịp. Bà vừa đi theo vừa nói: “Nữ lang, Ứng vương kia thật đúng là quá đáng, lời nói của bệ hạ

mà hắn cũng không coi ra gì.”



Ngừng một chút, Bình ẩu lại nói

với vẻ hậm hực: “Nữ lang, người bẩm báo với bệ hạ việc này đi, nhất định ngài sẽ trừng phạt Ứng vương.”



Trong tiếng nói thầm không ngừng của Bình ẩu, Trần Dung vẫn không quay đầu, luôn luôn đi về phía trước.



Đi được vài bước, một đạo cô xuất hiện trong tầm nhìn của Trần Dung, nhìn thấy nữ tử mặc quần áo giống mình, Trần Dung ngẩn ngơ.



Lúc này, đạo cô kia quay đầu lại.



Đây là một nữ tử có gương mặt thanh tú, nhìn thấy Trần Dung, nàng ta vội vàng cung kính hành lễ, kêu lên: “Gặp qua quan chủ.”



Trần Dung gật đầu, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía sau nàng ta, ở phía sau lại có bốn đạo cô đi tới.




Cắn chặt răng, Trần Nguyên đứng lên, hắn hướng tới Trần Dung vái chào, lớn tiếng nói: “A Dung, bá phụ ở đây hành lễ với con.”



Lúc này, Nguyễn thị nhịn không được nói: “Tử Thuật! Chỉ là việc nhỏ, sao đáng để làm đại lễ với vãn bối chứ?”



Dứt lời, bà ta buồn bực trừng mắt nhìn Trần Dung.



Vẻ mặt Trần Dung không chút thay đổi.



Nàng vẫn an ổn ngồi ở trên tháp, tựa hồ không có chú ý tới Trần Nguyên đang thi lễ với nàng.



Ngay khi không khí trong phòng càng ngày càng gượng gạo, sắc mặt một nhà ba

người càng ngày càng khó coi, Trần Dung chậm rãi đứng lên.



Nàng

bước đi về phía trước, cũng không nhìn về phía Trần Nguyên, cất giọng

thản nhiên nói: “Hoằng Vận Tử chỉ là người xuất gia, không để ý tới hồng trần tục sự, ba vị tìm lầm chỗ rồi.”



Dứt lời, nàng vung ống tay áo, đi ra khỏi chính đường.



Vừa đi ra, Trần Tam lang đã lao ra một bước, vươn tay định kéo ống tay áo của Trần Dung.



Đúng lúc này, một cái chổi quét qua dưới chân hắn. Trong lúc Trần Tam lang

không để ý, một tạp dịch đang quét rác xuất hiện ở giữa hắn và Trần

Dung.



Chỉ thấy tạp dịch kia trừng mắt nhìn Trần Tam lang, thô giọng quát: “Coi chừng!”



Giọng nói hùng hậu, trung khí mười phần! Hơn nữa trong ánh mắt kia có sát khí nặng nề, không phải khí chất một tiện phó có thể có? Trần Tam lang cả

kinh, theo phản xạ lui ra phía sau.



“Soạt soạt” trong tiếng quét rác, bụi bặm bỗng dưng ập về phía Trần Tam lang. Mà Trần Dung đã dần

dần biến mất ở trong tầm nhìn của hắn.



Xa xa, Bình ẩu vừa thấy

Trần Dung đi ra vội vàng chạy tới gần, bà liếc nhìn một nhà Trần Nguyên ở bên trong rồi hỏi: “Nữ lang, Tam lang cùng lang chủ bọn họ dường như

rất khẩn trương?” Dừng một chút, bà thêm một câu: “Bọn họ có phải tức

giận hay không?” Trong giọng nói có bất an cùng trách cứ với Trần Dung.



Trần Dung lạnh lùng nói: “Bọn họ ư? Chân trước vừa tới Kiến Khang, sau lưng

đã tới tìm một người đã xuất gia còn có chút cừu oán với bọn họ. Xem ra, bọn họ đã bị Trần thị vứt bỏ, trở nên cùng đường rồi.”



Nói tới đây, nàng thầm nghĩ: Trần Vi cùng Nhiễm Mẫn đến đây ư? Sao lại nhanh như vậy?



Nàng đến Kiến Khang mới một hai tháng, sao Nhiễm Mẫn cũng đến rồi? Không

phải y luôn luôn quân vụ bận rộn, rất khó có thời gian rảnh rỗi sao?