Mị Công Khanh

Chương 148 : Gặp lại Nhiễm Mẫn

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Khi Trần Dung đang suy nghĩ, Bình ẩu ôi chao một lúc, nhịn không được

khuyên nhủ: “Nữ lang, bọn họ dù sao cũng là trưởng bối, cho dù ngày xưa

có gì không phải, nhưng lúc này bọn họ đã tự mình tới cửa, người nói với Thất lang một câu đi.”



Bà nói thầm: “Tục ngữ nói, lưu lại một

con đường, ngày sau cũng tiện gặp lại. Nữ lang chỉ cần mở miệng nói cũng không có gì vất vả mà.”



Trần Dung quay đầu liếc về phía Bình ẩu một cái rồi thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: “Ẩu nhìn ta lớn lên từ nhỏ, còn không hiểu ta sao?”



Người như nàng đã mang thù sẽ trở nên

tàn nhẫn. Đừng nói hiện tại có Thất lang cùng bệ hạ che chở nàng, ngay

cả không có ai che chở, toàn gia Trần Nguyên kia, chỉ cần có cơ hội,

nàng nhất định sẽ trả thù.



Bình ẩu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn

về phía Trần Dung đang nghiêm mặt. Sau một lúc lâu, bà đau khổ, lúng ta

lúng túng nói: “Nhưng nữ lang trưởng thành khác lúc còn nhỏ mà.”



Trong tiếng nói thầm của Bình ẩu, Trần Dung không kiên nhẫn phất phất ống tay áo, bước đi thật xa.



Một ngày này, tâm Trần Dung vẫn có chút rối loạn.



Đảo mắt, một ngày trôi qua.



Lại tới hoàng hôn ngày hôm sau.



Vẫy mọi người lui xuống, Trần Dung một mình ngồi trên một tảng đá phía sau

núi. Nơi này từ trên cao nhìn xuống có thể thấy mây mù quấn quanh sơn

cốc, có thể nghe bốn phía chim hót líu lo, có thể nghe thấy tiếng nói

chuyện nho nhỏ của mọi người.



Thưởng thức sau một lúc, Trần Dung ngả người về phía sau, nằm trên tảng đá.



Trời xanh trong, mây trắng vừa thản nhiên bay đến đã bị tịch dương tô màu

từng khoảnh đỏ hồng. Nhìn mây tản đi theo gió, đột nhiên, Trần Dung bật

cười.



Nụ cười này như trăng ló mây mà đến, khi đó, đủ loại suy

nghĩ đọng lại trong lòng, quấn quanh trong mộng bỗng trở thành hư không.



Cũng không biết qua bao lâu, khi Trần Dung sắp sửa tiến vào giấc ngủ mơ, phía sau truyền đến tiếng bước chân.



Tiếng bước chân kia có chút nặng nề.



Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Dung giật mình tỉnh táo lại. Nàng vươn tay

xoa mắt, giọng nói mang theo buồn ngủ mơ hồ truyền ra: “Lấy một bầu rượu đến đây.”



Tiếng bước chân kia tạm dừng lại.



Trần Dung

ngáp một cái, lại duỗi tay duỗi chân, sau đó, nàng nhảy xuống, một bên
Trần Dung không trả lời y, nàng chỉ đi lên hai bước.



Nàng đi đến bên cạnh y, cũng giống như y vừa rồi, ngắm nhìn đỉnh núi mây mù

nhiễm tịch dương đỏ hồng. Ngay khi Nhiễm Mẫn vươn tay định kéo cánh tay

nàng, chuẩn bị để hỏi cho rõ, giọng của Trần Dung truyền đến: “Ta hận

Trần Vi.”



Chỉ có bốn chữ lại là nghiến răng nghiến lợi! Hiển nhiên hận này đã là tận xương. Nhiễm Mẫn ngẩn ra, thu tay về.



Sau khi Trần Dung phun ra bốn chữ này thì bật cười tự giễu, nàng thấp giọng nói: “Khi ở Trần phủ Nam Dương, phụ thân Trần Nguyên của Trần Vi vài

lần muốn đem ta tặng cho ngài. Không đúng, ta đã bị hắn tống đi một lần

rồi, bị hắn đưa cho Nam Dương vương!” Nhiễm Mẫn lần đầu tiên nghe thấy

việc này, không khỏi ngẩn ra.



Trần Dung nói tới đây, quay đầu

nhìn về phía y: “Lần đó lương thực của hắn bị cướp, ta phụng mệnh tiến

đến hướng tướng quân cầu tình, tướng quân còn nhớ rõ không?”



Đương nhiên nhớ rõ, khi đó, y nghĩ rằng, cả đời này của mình sẽ viên mãn, bởi vì, y đã tìm được Ngu Cơ của mình……



Trần Dung cũng không biết Nhiễm Mẫn đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt nàng nhìn y sáng ngời mà thản nhiên.



“Lần đó, Trần Nguyên gọi ta ra từ trong tù thất! Ta vốn đã bị bọn họ bí mật

giam giữ, phu nhân của hắn bởi vì ta không nghe lời mà chuẩn bị đem ta

xử tử.”



Nói tới đây, nàng cười sầu thảm: “Đêm đó, trong căn nhà

gỗ kia, ta nghe bên ngoài hộ vệ nói chuyện, trước khi xử tử ta phải vui

đùa với ta thế nào cho đủ……” Nàng nói tới đây, đôi mày Nhiễm Mẫn nhíu

chặt.



Nhắc tới chuyện xưa, giọng Trần Dung khàn khàn ủ ê, nàng

không muốn để Nhiễm Mẫn thấy sự yếu ớt của bản thân, sau khi cười cười,

nàng quay đầu nhìn về phía trước.



Trợn to hai mắt, tùy ý để gió

đêm làm khô hốc mắt ướt át, Trần Dung mới nói tiếp: “Bởi vậy, A Dung mới có thể gặp tướng quân, cầu tướng quân ra tay khiển trách bọn họ.” Nói

tới đây, nàng khàn khàn cười, thì thào nói: “Đáng tiếc, tướng quân vẫn

yêu thích A Vi…… Ta là người có cừu oán sẽ báo thù, không thể khiến A Vi trở nên cùng đường, thật là điều tiếc nuối khi còn sống!”



Nàng

nói ra rất thản nhiên, thực sự thản nhiên. Dường như, nàng tuyệt đối

không biết, nam nhân trước mắt này là trượng phu của Trần Vi, tuyệt đối

không để ý, đối tượng nàng muốn hãm hại là nữ nhân mà nam nhân này sủng

ái hai đời.



Im lặng, im lặng thật lâu.



Không biết qua bao lâu, Trần Dung lại nhìn về phía Nhiễm Mẫn.