Mị Công Khanh

Chương 149 : Tình của Nhiễm Mẫn (1)

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Nhiễm Mẫn chỉ cau mày nhìn nàng chằm chằm.



Thấy ánh mắt nàng

thông suốt, Nhiễm Mẫn chậm rãi nói: “Nàng và nàng ta……” Dừng một chút,

giọng của y thấp xuống, trở nên nhu hòa, thì thào: “Ta cũng không biết.” Y thở dài một tiếng, giải thích: “Ngày đó vốn là lẻn vào Nam Dương

không muốn để ai biết. Nhưng Trần Vi kia chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ta từ trong đám người. Nàng ta bổ nhào vào trước mặt ta, ta thấy nàng

ta khóc lóc đáng thương, vẻ mặt yêu ta như si nên đáp ứng nạp nàng ta

làm thiếp, còn phái người hộ tống nàng ta trở về nhà.”



Y nói,

hẳn là lần y cùng với nàng trở lại thành Nam Dương, âm thầm cùng Vương

Hoằng gặp mặt, quyết định cùng đối phó với Mộ Dung Khác?



Đúng

vậy, một lần đó, y cùng với nàng vốn quan hệ đang rất tốt, nàng đã suy

nghĩ cẩn thận, nếu kiếp này không yêu thương y thì sẽ không vì sự đố kỵ

mà khiến bản thân rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục, gả cho y cũng không sao …… Nhưng lúc đó, nàng nghe thấy tin Trần Vi được Nhiễm Mẫn nạp làm

thiếp thất. Tin tức đó làm cho nàng mất mát, mờ mịt, không biết đi đâu,

trong lúc nàng ngơ ngác đã theo người Vương gia đến thôn trang của Vương Hoằng, cũng thất thân với Vương Hoằng.



Hóa ra, Trần Vi chỉ liếc mắt một cái, chỉ chảy lệ, y đã nạp nàng ta làm thiếp? Ha ha, thế sự

thật sự buồn cười, quanh đi quẩn lại, đổi tới đổi lui, vẫn quay trở về

điểm ban đầu.



Trần Dung quay đầu, mấp máy môi nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.



Một hồi lâu, nàng thấp giọng hỏi: “Ngày ấy khi đại chiến, A Vi ra khỏi

thành tìm được ngài, là nhờ đi mật đạo sao?” Ý của nàng là sau khi nàng

thất thân, điên cuồng nhảy vào đại quân, nhiễm một thân đầy máu nhưng

lại không bị chết, khi gặp được Nhiễm Mẫn cùng Trần Vi, Trần Vi đã vấn

kiểu tóc phụ nhân.



Nếu nàng nhớ rõ không sai, lúc đó trong thành Nam Dương phòng bị sâm nghiêm, binh lính đầy đường, Trần Vi đang ở

trong thành lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên cạnh Nhiễm Mẫn, chỉ có thể đi qua mật đạo thôi. Ngay cả mật đạo y cũng tiết lộ cho Trần Vi biết, rõ ràng đã có tình cảm với nàng ta.



Xem đi, xem

đi, dù cho nàng cố gắng bao nhiêu, dù cho kiếp này nàng thay đổi vận

mệnh ra sao, vận mệnh cũng sẽ ngoan cố xoay quanh quỹ đạo ban đầu.



Nhiễm Mẫn ngẩn ra, y nhìn Trần Dung, thuận miệng nói: “Không sai, phụ nhân

kia lo lắng cho an nguy của ta, không ăn không ngủ, suốt ngày quỳ gối

trước thần linh khẩn cầu cho ta được an khang. Thân vệ của ta cảm động

nên đã mang nàng ta ra khỏi mật đạo, đưa đến bên cạnh ta.”



Nhiễm Mẫn nói tới đây, khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Trần Dung trầm giọng nói: “Trần Nguyên thật đáng giận, nhưng Trần Vi cũng chỉ là một nữ tử yếu

đuối, đừng giận chó đánh mèo với nàng ta. Vả lại, mặc kệ như thế nào,

nàng ta cũng chỉ là một thiếp thất, không ảnh hưởng đến địa vị của

nàng.”



Y nhắc lại chuyện cũ thì cơn tức bỗng trào dâng, y ngừng

lại, thở một hơi, một hồi lâu mới nói: “Lúc ấy ta đã hứa lấy Trần thị A


Trần Dung nào biết đâu rằng, ngay cả ở kiếp trước, sau khi nam nhân này

quyết tuyệt nhìn nàng chết đi, ban đầu y không có cảm giác gì khác lạ

nhưng khi y xưng Đế hậu, trong những năm tháng bấp bênh, chỗ cao không

tránh nổi gió lạnh, y từng vô số lần mơ thấy nàng, y từng vô số lần bừng tỉnh từ trong đống lửa, y từng vô số lần nhìn thấy ánh mắt tràn ngập

tình yêu cùng khát vọng của nàng. Nữ nhân ở bên cạnh y như đèn kéo quân

thay đổi từng người một, mà y sẽ không tự chủ nhìn đám phụ nhân a dua

làm nũng này rồi thầm nghĩ: Trên đời này, chỉ sợ sẽ không còn có một nữ

nhân ngu xuẩn, không hề giữ lại chút gì mà yêu thương y nữa rồi…… Trong

lúc y cùng đường, bị người Hồ tộc Tiên Ti lôi kéo dạo phố như chó hoang, y từng có một ý niệm trong đầu: Kiếp này, y khiến cho người Tấn và

người Hồ trong thiên hạ đều nhớ kỹ y, y khiến cho tên của mình khắc trên sử sách, y cũng đã được một phụ nhân không giữ lại chút gì cho bản thân mà ái mộ, coi như là đáng giá.



Trên đời này đều là như thế, khi còn trẻ tuổi, ngươi không chút để ý bỏ qua người đó, đến khi về già,

sau khi đã trải qua thế sự tang thương, nó lần nữa xuất hiện ở trong trí nhớ của ngươi. Nó thời thời khắc khắc nhắc nhở sự ngu xuẩn của ngươi,

nói cho ngươi biết ngươi từng bỏ qua cái gì.



Huống chi, được một người yêu sâu đậm như si như cuồng là chuyện chỉ có thể gặp mà không

thể cầu…… Có lẽ khi còn trẻ, đường làm quan rộng mở sẽ đặc biệt chán

ghét sự dây dưa này, nhưng lớn tuổi rồi, hoặc gặp phải thất bại, trải

qua quá nhiều chuyện, có một ngày nhìn ngắm xung quanh, lại phát hiện

bên người không còn một ai có thể thân cận, không còn một ai nguyện ý

yêu ngươi, vì ngươi hy sinh kính dâng, cảm giác hối hận này sẽ ngày ngày đêm đêm cắn nuốt tâm linh của ngươi, sẽ ngày ngày đêm đêm tiến vào

trong mộng đẹp của ngươi, khiến ngươi ôn lại đoạn trí nhớ kia, khiến

ngươi ở trong mộng hoặc giận hoặc cười, sau khi tỉnh lại thì rơi lệ đầy

mặt.



Chính vì nguyên nhân như thế mà trăm ngàn năm qua, nhóm trí giả luôn nói cho thế nhân biết, khi về già không phải hối hận chuyện gì là đã đủ lắm rồi.



Nhiễm Mẫn ôm Trần Dung, theo bản năng, y đem

mặt nàng dán lên ngực mình, y không cúi đầu nhìn mặt nàng, cũng không để nàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của y.



Rõ ràng đến thời điểm này, y

vẫn muốn biết rõ chuyện phát sinh ngày đó, chỉ muốn đánh đuổi độc xà rồi lại vẫy vẫy ống tay áo rời đi.



Nhưng mà, chính y cũng không ngờ rằng sự tình còn chưa biết rõ ràng, mới chỉ nói với nhau vài câu, y đã

đưa ra yêu cầu như thế với phụ nhân này. Y không nên biết chuyện gì cả,

mà cũng không nên hỏi lại mới phải. Y cũng chỉ muốn hoàn toàn cho qua

chuyện trước kia, thầm nghĩ cứ như vậy mang theo nàng rời đi.



…… Y chính là muốn giống như lần ở trong quân doanh đó, chỉ một ánh mắt

của y nàng đã hiểu được tâm tư của y, chỉ một động tác của y, nàng cũng

đã đuổi kịp. Nàng có thể khẩn trương giục ngựa, từng bước không rời theo bên người y, giống như nàng vốn là thiết huyết thân vệ bên cạnh y. Rồi

vào lúc y mệt mỏi, nàng có thể mềm giọng giải sầu cho y, khi y hào hùng

ngàn vạn thì nàng dựa vào trong lòng y, cùng y phóng ngựa ngao du, cười

vui ngắm gió mây.



Ở chung như vậy, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng lần đầu tiên y cảm giác được, có một người không rời không xa, làm bạn cùng chung sinh tử, có một người hiểu rõ mình, quan ái mình như thế sẽ là

một sự thỏa mãn kiên định.



Nàng, là Ngu Cơ của y mà.