Mị Công Khanh

Chương 155 : Tình chân tình giả

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Chậm rãi, Vương Hoằng cười cười.



Chàng bước ra một bước rồi gọi: “Bệ hạ.” Sau đó thi lễ, Vương Hoằng tao nhã nói: “Vương Hoằng gặp qua bệ hạ.”



Giọng của chàng làm hai người bừng tỉnh. Trần Dung đang cười vui vẻ ngẩn ngơ

quay đầu nhìn về phía chàng. Mà ở bên cạnh nàng, hoàng đế cũng là tươi

cười cứng ngắc trừng mắt nhìn Vương Hoằng, vẻ mặt không vui không cần

phải nói rõ.



Vương Hoằng chậm rãi mà đến, trên mặt chàng mang theo ý cười thản nhiên, có chút cung kính, cũng có chút tùy ý.



Liếc nhìn Trần Dung ngồi ở bên cạnh hoàng đế một cái, khóe miệng Vương Hoằng khẽ cong, chàng nhìn chằm chằm hoàng đế, từ từ nói: “Hoằng Vận Tử là

danh hào bệ hạ ban cho, không thể vui đùa.”



Giọng của chàng rất nhẹ, thực ôn hòa, tươi cười thực tùy ý, khóe miệng khẽ nhếch.



Dù là hoàng đế hay là Trần Dung đều tinh tường cảm giác được, trong lời này của chàng mang theo uy hiếp.



Hoàng đế ậm ừ một tiếng, hắn lặng yên hiểu ra vỗ vỗ cái trán của mình, kêu

lên: “Lại có việc này sao? Đúng rồi đúng rồi, A Dung đã bị trẫm hạ lệnh

xuất gia.”



Hắn nói tới đây, quay đầu lại, sau khi nghiêm túc

đánh giá Trần Dung một phen, hoàng đế vỗ đùi một cái thật mạnh, kêu lên: “Có biện pháp rồi!”



Hắn hướng tới gần Trần Dung, nhỏ giọng tế

khí giải thích: “A Dung không biết đúng không? Toàn bộ thiên hạ đều nói

trẫm là hôn quân, là người đứng đầu về hồ nháo hoang đường.” Hai mắt hắn phát sáng, nghiêng đầu, nói với vẻ hứng thú: “Nàng nói thử xem, nếu

hoàng hậu của trẫm chính là một nữ quan, không phải chưa từng có ai làm

như vậy sao? Có phải sẽ khiến thiên hạ khiếp sợ hay không?”



Nói

tới đây, hoàng đế liếc nhìn Vương Hoằng một cái, nói với chàng đang nở

nụ cười gượng gạo: “Thất lang không biết trẫm sao…… Người như trẫm, phàm là thế nhân khinh thường không cho phép lại càng thích động vào! Bằng

không, sao có thể xứng với danh xưng đứng đầu về hoang đường đây?”



Hắn nói tới đây, giống như nhớ tới cái gì, quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời

nhìn chằm chằm Vương Hoằng, đột nhiên hỏi: “Hay là Thất lang vì A Dung

mà đến?”



Hắn trừng mắt nhìn Vương Hoằng, kéo Trần Dung ra phía

sau, nhíu mày, nghiêm túc nói: “Phụ nhân này có thân phận ti hàn, không

phải Thất lang không muốn sao? Nếu khinh thường thì tặng cho trẫm đi.”



Hắn thuận tay lấy chén ngọc ở bên cạnh ra, đặt trước mặt Vương Hoằng, khách khách khí khí thương lượng: “A, dùng cái này đổi người đi!”



Vương Hoằng cứng đờ ngay tại chỗ.



Bất tri bất giác, chàng chuyển mắt nhìn về phía Trần Dung.
người của các đại gia tộc, trong số phi tử của hắn, không có một ai là

người đơn giản, ngay cả hoàng hậu nương nương hiện tại, lai lịch cũng

không hề tầm thường…… A Dung, đừng tin hắn.”



Ba chữ cuối cùng,

cực thấp, cực ôn nhu, dường như còn có sự mềm mại. Loại mềm mại này tựa

như vì tình cảnh hôm nay, chàng không thể khống chế hành vi của nàng mà

mang theo một loại nỉ non bốc đồng.



Trần Dung rũ hai mắt, khẽ lên tiếng: “Vâng.”



Nàng trả lời không chút để ý, dường như đáp ứng, cũng dường như nói cho có lệ.



Vì thế, rèm xe xốc lên, gương mặt thanh hoa tuấn dật của Vương Hoằng xuất hiện trước mắt Trần Dung.



Chàng nhìn Trần Dung chăm chú.



Lại một lần nữa, ở trên gương mặt nàng chàng thấy được vẻ yên tĩnh.



Chậm rãi, Vương Hoằng thở dài một tiếng.



Trần Dung nghe thấy chàng thở dài, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía chàng, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”



Vương Hoằng trả lời: “Không sao.” Giọng nói nhẹ hẫng.



Chàng nói không sao, Trần Dung không hỏi thêm nữa. Nàng chỉ cúi đầu, khi

Vương Hoằng chần chờ chuẩn bị kéo rèm xe xuống, giọng nói Trần Dung như

có như không truyền đến: “Thất lang.”



Vương Hoằng quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt ôn nhu mang theo cổ vũ.



Trần Dung không nhìn chàng, nàng vẫn cúi đầu, nhẹ giọng nói với vẻ mặt yên

tĩnh như nước: “Nếu chàng muốn thành thân, hãy báo trước cho ta biết mấy ngày. Được không?”



Nàng ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh mắt không sầu không vui, vô ba vô lan, khi đối diện với ánh mắt của Vương Hoằng,

miệng nàng bất giác cong lên, nhẹ giọng nói: “Trước khi báo cho mọi

người biết, thì báo cho ta biết đã, được không?”



Tuy là cười, nhưng trong ngữ điệu lại lộ vẻ ôn nhu.



Nàng là đang cầu chàng, đang mềm giọng cầu chàng.



Không biết vì sao, Vương Hoằng xoay người lại. Chàng nhìn thanh sơn lấp ló

nơi xa, ngón tay thon dài vươn ra kéo rèm xe xuống, ngăn cách khuôn mặt

của nàng.



Chàng không trả lời nàng…