Mị Công Khanh

Chương 156 : Coi là lang quân

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Cách qua rèm xe, nhìn bóng dáng mơ hồ của Vương Hoằng, Trần Dung cười cười: Xem ra là không muốn rồi……



Đúng lúc này, tiếng ồn ào náo động truyền đến, trong đó có tiếng cười của nữ tử, tiếng gọi của thiếu niên.



Trần Dung ngẩn ra, xuyên thấu qua rèm xe nhìn ra bên ngoài.



Hiện tại, xe ngựa của hai người còn chưa ra khỏi hoàng cung. Tiếng cười kia

là từ bên trong hoàng cung truyền đến, càng lúc càng gần Vương Hoằng và

Trần Dung.



Trong nháy mắt, một nữ tử vui mừng kêu lên: “A, là xe ngựa của Thất lang.”



Một nữ tử khác kinh ngạc hỏi: “Thất lang? Thất lang nhà ai vậy?”



Nữ tử lúc trước lớn tiếng kêu lên: “Trong thiên hạ, ngoài Lang Gia Vương thị, còn có Thất lang nhà ai xứng với danh hiệu này?”



Khi nữ tử thứ hai còn có chút mơ hồ, một thiếu niên cười nói: “A Y không

biết, Kiến Khang có tuấn mỹ nhất là Thất Kiệt của Dũ gia, phong lưu tột

cùng là Tạ Hạc Đình, giống như thần tiên trên trời là Vương Thất lang.

Mà Vương Thất lang chính là vị đang ngồi ở trong xe ngựa kia.”



Lời thiếu niên vừa dứt, vài nữ tử đồng thời kêu lên vui mừng.



Đúng lúc này, một nữ tử cất cao giọng, không khỏi hờn giận nói: “Ở giữa

hoàng cung, ồn ào náo động làm chi?” Chính là Cửu công chúa.



Tiếng ồn ào đồng thời dừng lại.



Tiếng bánh xe ngựa truyền đến.



Chỉ chốc lát, Trần Dung nghe thấy giọng của Cửu công chúa ôn nhu lộ ra

khiếp ý nói nhỏ: “A Hoàng gặp qua Thất lang…… Mấy ngày không gặp, Thất

lang mạnh khỏe chứ?” Giọng thấp mà nhẹ, vô cùng cẩn thận.



Vương Hoằng cười cười, giọng nói thanh nhuận của chàng thản nhiên truyền ra: “Tạ Cửu công chúa hỏi thăm, Vương Hoằng vẫn khỏe.”



Nàng ta tự xưng là A Hoàng, chàng lại gọi nàng là Cửu công chúa, ngữ khí mặc dù ôn hòa lại lộ ra một loại bất hòa.



Cửu công chúa hơi hé miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một chút ủy khuất.



Lúc này, nàng ta chuyển mắt, nhìn về phía xe ngựa Trần Dung. Liếc nhìn xa

phu đến từ Vương phủ, Cửu công chúa hỏi: “Trong xe là người nào vậy?”



Lúc này, chúng thiếu niên nữ tử đã vây quanh, trong ánh mắt tò mò của mọi

người, xa phu cung kính trả lời: “Hồi bẩm Cửu công chúa, trong xe ngựa

là Hoằng Vận Tử tiên cô.”



Mấy chữ Hoằng Vận Tử tiên cô vừa thốt

ra, tiếng ồn ào lại nổi lên. Một nữ tử kêu lên: “Đó là dân đen kia sao?
cũng rùng mình. Bọn họ nhìn thoáng qua nhau, không tự chủ được lui về

phía sau một bước để nhường đường.



Mà Cửu công chúa, nàng ta yêu quý Vương Hoàng nhiều năm, thấy qua chàng cười to, cười mỉm, cười đạm

mạc, Vương gia Thất lang ở trong cảm nhận của nàng ta luôn ôn nhu, không chút sợ hãi, không để tâm đến bất cứ sự việc gì.



…… Trước kia, nàng ta đã từng nói năng còn quá đáng hơn thế này vậy mà chàng chưa từng có nửa câu nặng lời.



Trong khoảng thời gian ngắn, Cửu công chúa ngây người.



Khi hai mắt nàng ta rưng rưng, ngơ ngác đứng đó, xe ngựa của Vương Hoằng và của Trần Dung đã chạy lướt qua.



Mãi cho đến khi bọn họ rời đi xa, Cửu công chúa đột nhiên dùng tay áo dài

che mặt òa khóc, nàng ta nức nở kêu lên: “Thất lang, Thất lang chán ghét ta.” Trong giọng nói có kinh hoàng cùng sợ hãi.



Trần Dung nghe thấy tiếng khóc phía sau.



Nàng quay đầu lại liếc nhìn, không khỏi thầm nghĩ: Cử chỉ của công chúa của

Tư Mã thị cũng không có chừng mực bằng tỳ nữ của Vương thị.



Nàng vẫn nghĩ rằng, bản thân xuất thân hàn vi, vì vậy luôn thiếu vài phần

khí chất tao nhã. Nhưng hiện tại xem ra, công chúa của Tư Mã thị cũng

chỉ đến thế mà thôi.



Ngay lúc Trần Dung đang suy nghĩ, bên tai

nàng truyền đến giọng nói tựa tiếu phi tiếu của Vương Hoằng: “Trước mặt

mọi người, A Dung lại đầu mày cuối mắt với ta.”



Chàng vén rèm xe, ánh mắt sáng ngời, trong ôn nhu mang theo tĩnh lặng nhìn nàng: “Lá gan của khanh khanh thật không nhỏ.”



Trần Dung biết, vì sao chàng nhìn nàng như vậy…… Vừa rồi có thể nói là nàng

đã coi chàng là lang quân, buộc chàng ra mặt thay nàng nói chuyện. Mà

chuyện thế này, lúc trước, nàng bận tâm cho chàng nên sẽ không làm như

thế.



Trần Dung nâng mắt lúng liếng, cười quyến rũ: “Thất lang,

chàng ôn nhu quá nhiều …… Như vậy không tốt, Thất lang thế này không bảo vệ được A Dung đâu.” Lời này nếu như nói là chỉ trích, không bằng nói

là Trần Dung đang trần thuật.



Lời của nàng vừa thốt ra, Vương Hoằng lại giật mình.



Chậm rãi, Vương Hoằng cười, chàng nhẹ giọng nói: “Nói vậy cũng không sai.”

Sau đó, chàng cũng không quay đầu lại mà tiếp lời: “Truyền lời ra ngoài, nói Cửu công chúa có ngôn từ thô tục không chịu nổi, bị Vương Thất nhục nhã.”



Mệnh lệnh vừa đưa ra, một người đứng phía sau đáp: “Vâng.”



Người nọ vừa đi, Vương Hoằng lại quay đầu nhìn về phía Trần Dung.