Mị Công Khanh

Chương 157 : Nàng lại là của ta

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Chàng nhìn nàng chăm chú. Chậm rãi, chàng vươn tay ra với nàng, ánh mắt

như nước, nói với giọng ôn nhu vô hạn: “A Dung, lại đây, qua xe ngựa của lang quân ta đi.”



Lúc này tươi cười trên mặt Vương Hoằng mặc dù nhợt nhạt nhưng lại thoải mái, sung sướng …… Vừa rồi vì đối phó với đám nữ tử vương thất, Trần Dung coi chàng là lang quân. Nhưng đồng thời,

Trần Dung biểu lộ ra là tư thái hoàn toàn khác với từ trước, không phải

là vẻ lạnh lẽo cự tuyệt mà là một loại cảm giác khi bọn họ vừa mới quen

biết, có giảo hoạt, còn có tự tin, thậm chí có thể nói là tùy hứng.



Đối mặt với Vương Hoằng đang vươn tay ra, hiện tại đến phiên Trần Dung giật mình…… Nàng rũ hai mắt, sau một lúc lâu, nàng đặt tay lên tay chàng.



Ngay khi hai tay chạm nhau, ngón tay của Vương Hoằng không thể tự ức chế run rẩy một chút. Mà hai mắt chàng nhìn về phía nàng ngoài sự trong trẻo

còn lộ vẻ vui mừng…… Nàng rốt cục, không hề cố chấp nữa sao?



Hai chiếc xe ngựa đồng thời dừng lại.



Vương Hoằng nắm tay Trần Dung, ánh mắt ôn nhu, vui mừng nhìn nàng, kéo nàng tới xe ngựa của mình.



Khi Trần Dung vừa lên xe ngựa, Vương Hoằng đã mở rộng hai tay, ôm nàng vào

trong lòng. Chàng ôm nàng rất chặt, ấn mạnh nàng vào trong ngực.



Chàng ôm rất chặt, làm Trần Dung khó có thể hít thở.



Trần Dung không hề giãy dụa, nàng im lặng tựa trong lòng chàng, tùy ý để vòng ôm mạnh mẽ hữu lực của chàng vây quanh mình.



Vương Hoằng cúi đầu, chàng dán mặt lên gáy nàng, giọng nói có chút rối loạn

cười nói: “A Dung, hôm nay ta thật sự……” Chàng nuốt lời còn lại muốn nói xuống, chỉ chạm vào sau gáy nàng rồi nói: “A Dung, ta hiện tại rất sung sướng.”



Vương Hoằng có tính cách trầm tĩnh nội liễm, nhắc tới hai chữ “sung sướng” này dường như không thể áp chế mà bật ra khỏi miệng.



Trần Dung rũ mắt, nàng tựa hồ không cảm giác được sự kích động cùng vui mừng của chàng, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Ta là một nữ quan, cứ thế ngồi trong xe

của chàng, có gì đáng ngại hay không?”



Vương Hoằng ôm nàng trở nên ngẩn ngơ.



Cảm giác được của chàng cứng đờ, Trần Dung chậm rãi ngăn hai tay chàng, muốn giãy ra.



Vương Hoằng không buông, chàng cúi đầu, nói với giọng mềm mại: “A Dung, để ta ôm một cái.”



Chàng ôm nàng, môi nhẹ nhàng đặt lên cổ nàng, nhắm hai mắt, thì thào nói: “A

Dung, để ta suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút…… Sẽ luôn có biện pháp

làm cho bệ hạ quên nàng, để nàng thoát khỏi danh phận nữ quan này.”



Lời của chàng vừa dứt, Trần Dung liền quay đầu lại.



Nàng ngoái đầu nhìn chàng, nhẹ nhàng lắc đầu.


nhàng hôn một cái. Bốn cánh môi hợp lại, chàng khẽ nói: “A Dung sai lầm

rồi.”



Sai lầm rồi?



Trần Dung khó hiểu chớp mắt.



Môi của chàng lại chuyển qua mắt nàng, hôn lên lông mi thật dài, chàng thì

thào nói: “Nàng cho là, ta thật sự để ý thanh danh này sao?”



Chàng khẽ cười, hơi thở ấm áp phả trên mặt nàng: “Kỳ thật, cũng có để ý ……

Nhưng so với A Dung ôn nhu ở trong lòng ta, ta thà rằng bị thế nhân mắng là hoang đường.”



Lời vừa dứt, tay phải chàng giơ lên, túm lấy rèm xe, kéo mạnh một cái.



Ngay lập tức, rèm xe vén lên.



Mọi người bên ngoài đều đồng thời quay đầu nhìn về phía trong xe ngựa.



Vô số hai mắt phát sáng nhìn vào, khi thấy Vương Hoằng ở trước mặt mọi người ôm một đạo cô, triền miên hôn môi thì đều ngây dại.



Thái giám phụng lệnh của hoàng đế tiến đến cũng ngây ra như phỗng.



Mọi âm thanh đều biến mất.



Im lặng, vô cùng im lặng.



Trong sự im lặng này, Vương Hoằng vẫn ôm riết Trần Dung, chàng nắm cằm nàng,

không để ý mọi người đang chú mục, nhẹ nhàng cắn trên chóp mũi nàng một

cái, khẽ nói với giọng tùy hứng: “Khanh khanh, xem đi, nàng lại là của

ta rồi.”



Nói ra lời này, Vương Hoằng ở trước mặt mọi người nhanh chóng ôm chặt Trần Dung, sau đó ngẩng đầu lên, đối mặt với thái giám

kia, Vương Hoằng hơi hơi nghiêng đầu, tóc đen như mực khẽ rủ xuống, cười yếu ớt rồi nói: “Còn thỉnh công công về hồi bẩm bệ hạ, phụ nhân của ta

hiện tại không rảnh bồi người vui đùa. Ngày khác đi.”



Nói tới đây, chàng lại nhíu mày, hỏi với giọng nhẹ nhàng, tao nhã: “Sao còn do dự?”



Tiểu thái giám cả kinh, sau khi kinh ngạc một lúc lâu thật sự là không nói

ra lời. Hắn có ý nghĩ muốn phản bác, nhưng Vương Hoằng đã nói, Hoằng Vận Tử tiên cô là phụ nhân của chàng ở trước mặt mọi người, chẳng lẽ bản

thân là một thái giám còn có thể cưỡng ép sao?



Lập tức, tiểu thái giám lên tiếng, hướng tới Vương Hoằng thi lễ, giục ngựa rời đi.



Trong tiếng vó ngựa, người trong cung đã đi xa, nhưng quý tộc cùng thứ dân ở bốn phía vẫn vây quanh, nhìn ngó……