Mị Công Khanh

Chương 158 : Vương Hoằng thẳng thắn

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Lang Gia Vương thị Thất lang tựa như thần tiên ở ngay trước mặt mọi

người ôm một đạo cô tóc tai tán loạn, xiêm y không chỉnh tề, vô cùng

thân thiết, đúng là không hề kiêng nể gì!



Trợn mắt há hốc mồm,

Cửu công chúa phản ứng đầu tiên. Nàng ta xông lên một bước, bắt lấy càng xe, không thể khống chế được kêu lên: “Thất lang –” Sau khi hét lên một tiếng, nàng ta bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, hai mắt đẫm lệ, ôn nhu

đau lòng nhìn Vương Hoằng, đợi đến khi hai hàng thanh lệ chậm rãi chảy

xuống trên gương mặt tú nhã cao quý, Cửu công chúa nói với ngữ khí mất

mát: “Thất lang, phụ nhân này đã được bệ hạ thân phong là đạo cô mà……

Chàng làm như thế không phải là một việc hoang đường sao? Mọi người đều

sẽ thất vọng về chàng.”



Lời lẽ than thở kéo dài, lộ vẻ khuyên giải an ủi.



Ánh mắt Vương Hoằng chuyển sang nhìn nàng ta.



Liếc nhìn Cửu công chúa hai mắt đẫm lệ lưng tròng, vẻ mặt ôn nhu cùng đau lòng, Vương Hoằng cười nhợt nhạt.



Khí chất của chàng cao xa siêu dật, cười như vậy, bản thân giống như núi

tuyết thời viễn cổ, như thần tiên rơi xuống nhân gian khoan thai, vui

sướng.



Khẽ cong đôi môi, Vương Hoằng ôn nhu cười nói: “Đa tạ Cửu công chúa.” Nói ra năm chữ này, chàng chuyển mắt nhìn về phía Trần

Dung.



Ánh mắt chàng nhìn nàng ta luôn thật tầm thường, không có

vẻ ôn nhu cố ý, cũng chưa từng đặc biệt vô cùng thân thiết. Nhưng mà Cửu công chúa đến lúc này, đã không thể không thừa nhận…… Ánh mắt của chàng có thể khiến cho mọi nữ lang trong thiên hạ yêu thương chàng cảm giác

được tuyệt vọng. Nó lại chuyên chú như thế! Cho dù phụ nhân kia vốn là

người của Vương Hoằng hay không cũng không cần để ý, bất tri bất giác,

sự chuyên chú này được khắc vào sâu trong linh hồn!



Vương Hoằng cảm tạ Cửu công chúa xong thì nói với xa phu: “Nghĩ đến đoàn người cũng thưởng thức đủ rồi, có thể đi thôi.”



Xa phu lên tiếng, vừa muốn vung roi, chúng thiếu niên nữ tử vọt lên, lại vây quanh xe ngựa.



Bọn họ vây quanh bốn phía, một nữ tử có đôi mắt đẹp rưng rưng, nàng ta nhìn Vương Hoằng kêu lên: “Ta không tin, ta không tin.”



Nàng ta mím môi, kêu lên: “Thất lang, phụ nhân này có tài có đức gì?”



Nàng ta quay đầu trừng nhìn Trần Dung, oán hận trừng nhìn nàng, kêu lên: “Phụ nhân này, người có tài có đức gì chứ?”



Nàng ta kêu gọi tiếng, mới khiến Trần Dung bừng tỉnh lại.



Trần Dung mở to mắt nhìn, lắc lắc đầu óc hỗn độn, trong tiếng quát hỏi lần

thứ ba của nữ tử kia, Trần Dung khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Vương

Hoằng.



Nàng thấy là ánh mắt ôn nhu mang theo sủng nịch, lại quá mức bình tĩnh của Vương Hoằng.



Chàng đang nhìn nàng, khi đối diện với bộ dạng hoảng hốt choáng váng của Trần Dung, miệng chàng bất giác cong lên, cúi đầu, thoải mái nở nụ cười.




Vừa nghe thấy, Trần Dung ngừng cắn xé.



Nàng chậm rãi rời khỏi miệng vết thương đầm đìa máu, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Hoằng.



Nàng đối mặt với Vương Hoằng vẫn đang nhìn nàng. Lúc này, trong đôi mắt sáng trong như nước của Vương Hoằng lộ vẻ ủy khuất, thậm chí trên môi dưới

của chàng vì cố nén đau đớn mà để lại dấu vết bị cắn chặt.



Vương Hoằng ủy khuất, đáng thương, bất lực nhìn Trần Dung, thấy nàng nhìn về

phía mình, chàng miễn cưỡng cười, nói với giọng suy yếu: “A Dung cắn

chưa đã sao? Không bằng đổi bên này cắn đi.” Nói xong, chàng đem vai

phải của mình ra đưa đến bên môi Trần Dung. Có điều thời điểm nghiêng bả vai qua, dường như động đến miệng vết thương bên kia, chàng phát ra một tiếng kêu rên cố nén đau đớn, động tác cũng hơi chậm chạp.



Trần Dung trừng nhìn chàng, oán hận khẽ nói: “Đừng vội như vậy, mới chỉ đau

đớn thế mà thôi!” Đau đớn về thể xác, cũng không phải nàng chưa từng

trải qua? So với tâm linh thống khổ, thật sự là nhỏ nhoi không đáng kể!



Nói thì nói như vậy, cuối cùng nàng vẫn không cắn nổi nữa.



Oán hận đẩy chàng ra, Trần Dung quay đầu. Nàng đưa lưng về phía Vương Hoằng, tiếp tục nức nở.



Dần dần, tiếng nghẹn ngào ngừng lại.



Dùng tay áo che mặt, Trần Dung thì thào nói: “Ta hận chàng!”



Giọng nói trảm đinh tiệt thiết, nghiến răng nghiến lợi!



Vương Hoằng lại ôm nàng vào lòng, dùng cằm vuốt ve mái tóc của nàng, chàng ôn nhu nói nhỏ: “Ta biết.”



Trần Dung nhắm hai mắt, nước mắt lại chảy xuống: “Ta muốn giết chàng.”



Vương Hoằng cúi đầu, chàng in một nụ hôn lên gương mặt nàng, nhẹ nhàng hôn lệ trên mặt nàng, ôn nhu nói: “Ta biết.”



Trần Dung thì thào nói: “Phụ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy…… Ngay cả ban đầu ta muốn lợi dụng chàng, chàng trả thù cũng trả thù đủ rồi, muốn

chiếm thì cũng chiếm được rồi. Thất lang, với khả năng của chàng, chỉ

cần phất tay một cái là có thể cho ta yên tĩnh mà sống qua ngày. Vì sao

chàng không chịu?”



Vương Hoằng chậm rãi hôn nàng, chàng cúi đầu, môi của chàng dính máu. Sau khi nhấm máu của mình trên môi nàng vào

trong bụng, chàng mỉm cười, nói khe khẽ ôn nhu: “Đó là bởi vì, ta rất để ý A Dung, sao A Dung có thể sau khi mọi chuyện xong xuôi đã vung ống

tay áo rời đi? Sao có thể chưa được sự cho phép của ta mà tự lao vào

giữa vạn quân, sao có thể nhiễm một thân máu tanh, đứng ở trong ánh tịch dương mỉm cười với ta, làm cho ta đêm khuya gặp mộng, nhiều lần bừng

tỉnh? Sao có thể làm theo ý nguyện của ta, sau khi đi theo ta đến Kiến

Khang, tự chủ trương đội danh phận nữ quan lên đầu, cự tuyệt ta ra xa

ngàn dặm?”



Chàng mỉm cười, ôn nhu vô hạn nhìn nàng, chậm rãi,

chàng lại hôn lên gương mặt nàng, khẽ cười nói: “Khanh khanh, gặp phải

ta, còn muốn rời đi…… Thế gian sao có chuyện có lợi như thế chứ!”