Mị Công Khanh
Chương 162 : Hai phần lễ vật
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
Vương Hoằng vẫn đang lẳng lặng nhìn nàng.
Một hồi lâu, chàng rũ
hai mắt, thở dài rồi nói: “A Dung.” Giọng của chàng có chút chua sót,
Vương Hoằng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, nói: “Hứa cho nàng làm quý
thiếp, ta…” Chàng nuốt lời vào trong, yết hầu khẽ chuyển động, hồi lâu
chàng mới nói: “Không phải bởi vì nàng và ta có tình nghĩa cùng chung
hoạn nạn.”
Chàng nhìn nàng, tay chậm rãi vươn ra, nhẹ nhàng đặt
trên vai nàng. Ngay khi đó, Trần Dung tinh tường cảm giác được, tay
chàng đang run rẩy.
Vương Hoằng nhìn nàng, nhẹ nhàng, ôn nhu đến cực điểm nói: “Ta, thật sự yêu thích A Dung, thật sự không muốn A Dung
trở thành phụ nhân của người khác.”
Chàng nói tới đây, dường như không biết nên tiếp lời thế nào, mím môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa
sổ. Gương mặt tuấn dật thanh hoa, nét mặt khiến người ta lóa mắt, trong
một khắc này lại lộ ra vẻ không được tự nhiên.
Trần Dung liếc nhìn chàng một cái, cất bước thối lui về phía sau.
Nàng vừa khẽ động, tay đặt trên vai nàng trở nên căng thẳng, giống như nàng
chỉ có thể đứng đối diện với chàng, chỉ có thể dựa vào người chàng.
Trần Dung không đi được thì sẽ không đi nữa.
Nàng ôn nhu dựa trong lòng chàng, im lặng mà bình thản.
Lúc này, ánh tịch dương vàng óng rực rỡ đúng lúc xuyên thấu qua rèm cửa sổ
bằng lụa mỏng chiếu lên tóc, trường bào của hai người, thật sự sáng ngời chói mắt.
Giờ khắc này, thời gian dường như dừng lại.
Vương Hoằng nắm chặt bả vai Trần Dung, hai mắt yên lặng nhìn phương xa, một
lát sau, chàng mới từ phục hồi tinh thần từ trong trạng thái này.
Ngập ngừng, chàng thấp giọng nói: “Từ xưa đến nay, không có phụ nhân nào làm Quang Lộc đại phu, huống chi A Dung lại là người xuất gia? Thánh chỉ
của bệ hạ, cho dù nàng tiếp nhận, cũng sẽ không có ai coi ra gì.”
Giọng nhẹ mà ôn nhu.
Trần Dung khẽ đáp: “Ta biết.”
Tay Vương Hoằng gian nan di chuyển về phía trước, vừa động, chàng lại quay về chỗ cũ, sau đó, lại di chuyển về phía trước.
Chậm rãi, tay chàng chạm vào gáy nàng, nhẹ nhàng nâng đỡ, ôn nhu nhìn nàng,
Vương Hoằng lại ngập ngừng rồi nói: “Người Tư Mã thị, đối với chuyện nam nữ đều rất tùy ý…… Nếu nàng thật sự hành tẩu bên người hắn, phải chú ý
ngôn từ cử chỉ, thà rằng hắn mở miệng trách móc nặng nề, cũng đừng biểu
lộ thái độ.”
Trần Dung nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”
“Không ai có thể động đến ta ư?” Trần Dung vừa cười vừa đi nhanh về phía
trước. Đến một gốc cây tùng, vươn tay vuốt ve thân cây tang thương phong cách cổ xưa kia, Trần Dung cười khanh khách, vui vẻ nói: “Không có ai
dám động đến ta?”
Cười nói đến đây, không biết vì sao, trong đôi mắt của nàng lại có một chút ướt át.
Ứng Cô đi tới phía sau nàng, cười nói: “Tiên cô, ngọc bội này là vật báu vô giá, vạn vạn lần không thể bị vỡ hay đánh mất.”
Trần Dung nghe vậy rùng mình, gật đầu, nói: “Uh.”
Ứng Cô nhìn nàng, đột nhiên nói với giọng cảm khái: “Bệ hạ thật sự coi trọng tiên cô.”
Trần Dung cong khóe môi, nàng quay đầu nhìn về phía ngọn núi mây mù mênh
mông, khẽ cười nói: “Đúng thế, trên đời này đúng là hiếm khi có người
đối tốt với ta như vậy.” Chỉ hy vọng, có thể trước sau vẹn toàn. Vừa
nghĩ đến đây, Trần Dung lại cười tự giễu.
Trong lúc nàng thì
thào tự nói, Ứng Cô phía sau cũng vui vẻ tiếp lời: “Chuyện tốt như vậy,
đệ tử cần phải nhanh chóng bẩm báo cho Thất lang mới phải.” Nói tới đây, nàng ta hỏi Trần Dung: “Tiên cô có cho phép không?”
Cho phép? Sao lại không đồng ý?
Trần Dung cười. Nàng cúi đầu vuốt ve ngọc bội, mỉm cười nói: “Đi đi.”
“Vâng.”
Tiếng bước chân vừa mới rời đi lại lập tức truyền đến, Trần Dung quay đầu lại nhìn về phía Ứng Cô, không đợi nàng mở miệng, Ứng Cô đã hướng tới nàng
cung kính thi lễ, nói: “Bẩm tiên cô, Trần thị Kiến Khang phái người tiến đến, muốn mời tiên cô phó đêm nay tới dự yến, ý của tiên cô thế nào?”
Bổn gia phái người đến đây?
Bọn họ không phải không qua lại với mình nữa sao? Đúng rồi, nhất định là
nghe được tiếng gió, vì thế mới tùy tiện phái người tiến đến. Nếu thật
sự coi trọng mình, Trần thị Kiến Khang là gia tộc luôn giữ quy củ, sao
không sớm phái người tiến đến mời, mà lại đợi tới khi đã chiều tà?
Ý niệm trong đầu vừa chợt lóe qua, Trần Dung lắc đầu: “Nói với bọn họ, ta mệt mỏi, đã nghỉ ngơi rồi.”
“Vâng.”
Ứng Cô cất bước rời đi.
Trần Dung nhìn theo bóng nàng ta rồi quay đầu nhìn sườn núi quanh quẩn mây
mù. Đúng lúc này, tiếng bước chân của Ứng Cô lại vang lên, ngay sau đó
là giọng nói của nàng ta truyền đến: “Tiên cô, có cố nhân cố ý muốn gặp
người, có đồng ý gặp hay không?”
Cố nhân?
Trần Dung quay đầu lại.