Mị Công Khanh

Chương 163 : Khóc

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Rơi vào tầm mắt của Trần Dung là một mỹ thiếu niên mặc quần áo màu lam

nhạt, ngọc quan búi trên đầu, thắt lưng nhỏ gầy, tay áo dài, đứng trong

núi gió phất phơ thổi qua, có một loại phong tư khác biệt.



Mỹ thiếu niên mặt mày như tranh vẽ, da thịt trắng trẻo, hai mắt sáng ngời như đao, không phải là Tôn Diễn thì là ai?



Trần Dung vừa thấy là cậu thì cong khóe miệng nở rộ tươi cười. Nàng đeo túi

hương, chân đi guốc mộc, đánh giá Tôn Diễn quý khí không thể che giấu,

nhìn cậu, lại nhìn hai tỳ nữ cùng hộ vệ theo phía sau cậu, Trần Dung

cười nói: “Hay cho một mỹ thiếu niên phong tư nhanh nhẹn, A Diễn, hiện

tại huynh đã trở về bổn gia rồi đúng không?”



Tôn Diễn phất phất tay, cũng không quay đầu lại mà ra lệnh: “Đều lui ra đi.”



Đợi cho mọi người lui ra, cậu mới đi nhanh về phía Trần Dung.



Cậu đi đến trước người Trần Dung, cách nàng mấy bước thì dừng lại, đánh giá nàng từ trên xuống dưới.



Nhìn ngắm, cậu cũng cong khóe môi, cất giọng châm chọc: “A Dung thật sự vô

năng, đã bảo muội phải cẩn thận, vậy mà đã trở thành đạo cô!”



Trần Dung nghiêng đầu nhìn cậu.



Nàng từ trên gương mặt tú lệ thấy được một đôi mắt giống như mắt sói mang

theo một chút bi thương. Trần Dung mím môi nói: “Đã tốt hơn nhiều rồi.”



Nàng kiềm chế không nổi sự ấm áp tràn ngập trong lồng ngực, cẩn thận lấy ra

ngọc bội hoàng đế ban cho nàng, nói: “Nhìn đi, đây là bệ hạ ban tặng.”



Nghe thấy hai chữ ‘Bệ hạ’, khóe miệng Tôn Diễn nhếch lên.



Cậu nhìn chằm chằm Trần Dung, giũ giũ ống tay áo, nói: “Đi dạo một chút đi.”



Trần Dung lên tiếng, cất bước đuổi theo.



Hai người sóng vai đi ra phía sau núi. Lúc này đã đến đầu hạ, cành lá sum

suê, khắp nơi ấm áp. Hai người đi trên đường, thường thường sẽ vượt qua

một tảng núi đá. Trong khoảng thời gian ngắn, có thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết phải nói từ đâu.



Một hồi lâu, Tôn Diễn mới nói: “Vài ngày trước ta đã tới Kiến Khang, đã gặp qua người trong gia tộc.”



Nói tới đây, cậu ngừng chân.



Quay đầu, trong ánh mắt như mắt sói của cậu như có mê võng, Tôn Diễn khẽ

cười rồi thấp giọng nói: “Đến Kiến Khang, mới biết vì sao người Hồ mạnh
một chuyện thích ý. Chuyện liên quan đến thanh danh này, thậm chí còn

quan trọng hơn tiền tài.



Hiện tại, tuy không nói tới việc cưới

gả, nhưng có thể kết bạn với nhân vật phong vân ở thành Kiến Khang, nàng cũng rất hứng thú. Cảm giác này, thậm chí không liên quan đến lợi ích,

chính là sự sùng bái thâm căn cố đế đối với đám danh sĩ mà thôi.



Tôn Diễn cười nói: “Tại hạ Tôn Diễn, vẫn còn nhỏ tuổi, còn chưa có tên

hiệu.” Cậu chỉ Trần Dung ở bên cạnh, cao giọng nói: “Vị ở bên cạnh ta

đây, Trần thị A Dung, tuy là phụ nhân, nhưng lại hơn hẳn trượng phu.”



Thái Lý cũng cười nói: “Biết sai biết sai rồi. Nếu hai vị không chê, đêm nay bên bờ sông đón gió, tại đình Lưu Nguyệt, Thái mỗ thiết yến. Ha ha.”



Tiếng cười to dần dần đi xa, kia thái để ý không đợi hai người đáp ứng đã nghênh ngang rời đi.



Thái Lý vừa đi, Trần Dung liền nhìn về phía Tôn Diễn.



Nhìn thiếu niên tuấn tú này, Trần Dung nhẹ giọng nói: “Đa tạ.” Đa tạ cậu ca

ngợi, biểu dương…… Tôn Diễn quay đầu nhìn về phía nàng.



Vóc người của cậu cao hơn Trần Dung nửa cái đầu, trong gió đêm, thân hình vẫn còn mảnh khảnh này lại trầm ổn giống như núi.



Cậu nhìn Trần Dung, lộ ra hàm răng tuyết trắng, hai mắt sáng ngời như mắt

sói. Cậu cười thần bí, chậm rãi nói: “A Dung, ta sẽ ở Kiến Khang lâu một chút.”



Trần Dung gật đầu, vui vẻ nói: “Tốt tốt.”



Tôn

Diễn ha hả cười, cậu chắp hai tay, chậm rãi nói: “Lần này ta ở lại Kiến

Khang có hai việc, thứ nhất là vì để chống lại người Hồ. Thứ hai là vì A Dung.”



Vì ta?



Trần Dung hiếu kì, nàng cười hỏi: “Vì ta cái gì?”



Tôn Diễn tiến lên một bước, cậu vươn tay đặt trên vai nàng, nói: “Muội là

muội tử của ta mà, muội sống chật vật như thế, ta làm huynh trưởng, dù

thế nào cũng phải ra mặt đúng không?” Cậu chớp mắt với Trần Dung vài

cái, làm mặt quỷ, vẻ mặt tuy là buồn cười, nhưng lời nói của cậu lại bộc lộ kiên định đặc trưng của một thiếu niên: “Vương Hoằng hỗn đản kia

không phải đã chiếm hết tiện nghi của muội sao? Vi huynh sẽ cho hắn xem

xem, muội tử của ta không phải người có thể tùy ý bắt nạt! Ta muốn để

cho muội có một cuộc sống phong quang, thoáng đãng vui vẻ ở Kiến Khang

này!”