Mị Công Khanh

Chương 164 : Cùng quân chèo thuyền

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Sống một cuộc sống phong quang, thoáng đãng vui vẻ?



Trần Dung

bật cười, nàng vươn tay nắm ống tay áo của cậu, thở dài: “Huynh đó.” Tuy là thở dài, nhưng lòng nàng tràn đầy vui sướng.



Trần Dung thở

dài, là vì nàng biết ở Kiến Khang người quyền quý nhiều như mây, Tôn

Diễn vừa mới đến đây, còn chưa tạo dựng thanh danh, còn phải bảo vệ

nàng, thật sự không dễ dàng. Nhưng nàng vẫn cao hứng, thật sự cao hứng.



Trần Dung nhìn Tôn Diễn, sau một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng cười nói: “Chuyện tốt nhất trong đời của ta, đó là gặp gỡ huynh.”



Tôn Diễn ha hả cười.



Hai người dắt tay nhau đi về phía phòng ở, vừa đi, Trần Dung vừa kể lại cho cậu nghe toàn bộ mọi chuyện. Trong lúc nàng tự thuật, gương mặt tú lệ

của Tôn Diễn khi thì xanh mét, khi thì ca thán không thôi.



Đi đến trước cửa phòng, nhìn Trần Dung đẩy cửa bước vào, Tôn Diễn đột nhiên gọi: “A Dung.”



Trần Dung dựa cửa nhìn lại.



Lúc này, Tôn Diễn khoanh hai tay trước ngực, cậu lại đánh giá Trần Dung từ

trên xuống dưới lần nữa rồi nói: “A Dung, dạ yến đêm nay, muội muốn thế

nào thì cứ như thế đi, ngay cả về sau, cũng cứ tùy ý đi.” Cậu nhếch

miệng cười: “Dù sao tên đạo cô của muội, cũng không còn lạ lẫm gì nữa.”



Trần Dung nghĩ nghĩ rồi gật đầu.



Trở lại trong phòng, nàng thay một bộ thường phục màu lam nhạt.



Khi đi ra, Tôn Diễn đã ngồi trên xe ngựa, Trần Dung nhìn thấy thái dương đã chìm vào đường chân trời, sương đêm bao phủ ngọn núi, vội vàng bước

nhanh hơn.



Nàng vừa tới gần, Tôn Diễn liền nói với Bình ẩu đi sau Trần Dung: “Ôm cầm đi.”



Bình ẩu lên tiếng, vội vàng chạy về tẩm phòng.



Chỉ chốc lát, xe ngựa khởi động, chạy xuống đạo quan.



Lại một lát sau, giọng của xa phu từ bên ngoài truyền đến: “Đến rồi.”



Trần Dung lên tiếng, cùng Tôn Diễn đi xuống xe ngựa.



Hiện tại, đúng là lúc trăng sáng nhô cao, phía trước tầm năm mươi bước, có

một đình đài được kiến tạo từ gỗ ở ngay bờ sông bên kia, trong chốc lát, đèn trong đình đài được thắp sáng rực rỡ.



Từ nơi này hướng tới đình đài, không có đường nào để đi, chỉ có mấy chiếc thuyền con trôi nổi bập bềnh.



Tôn Diễn nắm tay Trần Dung, hướng tới chỗ thuyền con.


nào nhàn rỗi vô sự, có thể đi học chèo thuyền.



Càng nghĩ, Trần Dung càng cảm thấy hưng phấn.



Hai người cứ thế xuôi dòng, sau khi chơi một lúc lâu, hưng trí đã hết, liền chèo thuyền trở lại đường cũ.



Khi trở về, đình đài kia vẫn là đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn không dứt.



Nghe thấy tiếng chèo thuyền, mọi người quay đầu.



Vừa thấy là hai người, một nam tử cười nói: “Tại sao đã trở lại?”



Không đợi Tôn Diễn trả lời, Trần Dung ngồi trên thuyền đã thản nhiên đáp:

“Lời này của quân dư thừa rồi, đã nói là chèo thuyền chơi sông, chỉ dựa

vào hứng thú còn hay hết mà thôi.”



Câu trả lời này, khi ở kiếp

trước là của một vị danh sĩ cực kỳ nổi danh chèo thuyền chơi sông khi

quay trở lại đã trả lời thế nhân như vậy. Chỉ là một câu mà đã tỏ rõ hết vẻ phong lưu, Trần Dung ghi nhớ trong lòng, giờ phút này liền vận dụng.



Quả nhiên, mấy chữ vừa thốt ra, chúng danh sĩ đồng thời yên tĩnh. Bọn họ

nhìn hai người Trần Dung, đến khi thuyền của bọn họ cập bờ, đến khi bọn

họ ngồi trên xe ngựa rời đi, một tiếng cảm khái mới theo gió đêm truyền

đến: “Hổ thẹn, hổ thẹn, nếu luận về phóng khoáng tao nhã, chúng ta thực

không bằng vị phụ nhân này!”



Xe ngựa quay trở về đường cũ.



Lúc này, trăng sáng ở trên cao.



Nương theo ánh đèn, Tôn Diễn nhìn Trần Dung, ngắm nhìn, cậu đột nhiên thở

dài: “A Dung, có khi ta phát hiện bản thân thật sự không hiểu rõ muội.”



Trần Dung cười cười.



Chỉ chốc lát, xe ngựa đi tới đạo quan.



Xốc rèm xe lên, Trần Dung ôm cầm nhảy xuống xe ngựa, Tôn Diễn quay xe đi

về. Trần Dung nhìn theo xe ngựa của cậu rời đi, ngồi ở dưới tàng cây

tùng, tiện tay đánh ra một khúc “Tiễn khách về”.



Tiếng đàn phiêu đãng trong rừng tùng, Tôn Diễn vén rèm xe, nhìn ánh sáng trên đỉnh núi, đột nhiên, cậu há to miệng, lên tiếng thét dài.



Tiếng thét vang lên, gió cuốn mây tan, trong đêm dài yên tĩnh hòa với tiếng đàn thật lâu không dứt.



Một khúc kết thúc, hai tay Trần Dung nhẹ đặt trên huyền cầm, cúi đầu, nhìn

bóng của mình trên đất, mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Hóa ra, làm một danh

sĩ cũng không khó.” Trước kia, lời nói cử chỉ của nàng thường chỉ mang

dấu vết của sự bắt chước, mà đến giờ khắc này, nàng mới có cảm giác thật sự tự tại giống như thế.