Mị Công Khanh

Chương 165 : Phong quang

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Một đêm đảo mắt liền trôi qua.



Trời còn chưa sáng, Trần Dung đã ngồi dậy khỏi tháp: Hôm nay, là ngày lâm triều của Quang Lộc đại phu nàng.



Nhưng mà nàng không có triều phục, không có xe ngựa hay mũ đội đầu xứng với

chức vị. Xem ra, hơn phân nửa bệ hạ cũng biết, phong cho nàng chức quan

này chỉ là vui đùa, không cần phải tích cực.



Dù là như thế, việc này vẫn không thể khinh thường. Đứng trước với gương đồng, sau khi Trần Dung thay đổi mấy bộ thường phục, cuối cùng vẫn mặc bộ nam tử màu xám

vào. Thường phục nàng không kịp may, đều là Tôn Diễn đưa tới. Không chỉ

là mấy bộ này, trong xe ngựa cậu chuyển đến, đều là thường phục đủ loại

màu sắc hình dạng, có nam bào có nữ phục. Cũng không biết tiểu tử kia

làm sao lại biết, vậy mà rất thích hợp với dáng người của nàng.



Mặc vào thường phục màu xám, đơn giản, lại có vẻ đoan trang nghiêm túc này, vấn tóc dài, lộ ra gáy mảnh khảnh, bên hông đeo một thanh trường kiếm,

trong nháy mắt, người trong gương đồng từ vẻ lãnh diễm chuyển thành lạnh lùng, đặc biệt trong sự lạnh lùng vẫn lưu lại sắc diễm không thể che

lấp, cả người tựa như một thiếu niên lạnh lùng xinh đẹp như xử nữ.



Đối diện với chính mình trong gương đồng, Trần Dung khẽ nhíu mày.



Bình ẩu mở to hai mắt, đánh giá nàng trong gương, một hồi lâu, bà lúng ta

lúng túng nói: “Nữ lang bộ dạng thế này giống như tiểu đồng được sủng

hạnh trong giới quý nhân vậy.”



Theo như lời bà đó là chuyện đã

lưu hành trong thành Kiến Khang, chỉ có quý tộc thượng đẳng mới có tư

cách hưởng dụng, gắn liền theo thời gian được gọi là luyến đồng! Lúc này luyến đồng so sánh với mười mấy năm sau, cũng không còn giống nhau, bọn họ ngoài tướng mạo xuất sắc ra còn có tài văn chương, hoặc viết chữ

đẹp, hoặc giỏi về thi phú, hoặc mở miệng thành thơ, sáng tạo nhanh nhẹn, hoặc võ nghệ bất phàm, có thể bảo vệ chủ nhân khi chu du bên ngoài chắn bốn năm thích khách. Những người này, dù là cử chỉ, mức độ tiến thối

hay là dung mạo đều cao nhã, không lộ tục tằng.



Trong thời đại

‘Thượng phẩm vô hàn sĩ, hạ phẩm vô thế tộc’, sĩ tử hàn môn chỉ nhờ vào

bản lãnh thật sự muốn xuất đầu lộ diện thật sự quá khó khăn. Không còn

cách nào khác, nếu diện mạo của bọn họ xuất chúng, bọn họ sẽ sử dụng

phương pháp này trở thành người dưới trướng đám quyền quý.



Dùng

phương pháp này, bọn họ đi theo bên cạnh người quyền quý, cùng bọn họ

cùng tiến cùng lùi, học tập phong phạm lễ nghi nơi xã hội thượng lưu,

thân phận hàn sĩ cũng không bị xét đến. Như thế vài năm sau, bọn họ rất

có khả năng sẽ được tình nhân của mình cất nhắc lên địa vị cao, từ nay

về sau mang theo tộc nhân một bước lên mây. Nếu không được ban cho địa

vị cao, mấy năm nay kiếm được tiền tài cùng tri thức, cũng có thể giúp

bọn họ mưu cầu một chức quan nhỏ.



Bởi vì yêu cầu rất cao, so

sánh với mười mấy năm sau, luyến đồng như thế này cũng không nhiều, mà

quý tộc muốn có được bọn họ lại là đi mòn gót hài tìm không thấy. Vật

quý nên hiếm, với nguyên nhân như thế, luyến đồng mới có thể xuất hiện

trong xã hội thượng lưu gắn liền theo thời gian, được nhiều người hướng

tới.



Lại nói tiếp, Vương Hoằng, Tôn Diễn cũng là mỹ thiếu niên,

nhưng dù bọn họ có ăn mặc thế nào đều không có ai hoài nghi bọn họ là

luyến đồng. Nội tình chủ yếu là vì thế này: Xuất thân của bọn họ là

vương hầu công khanh mấy trăm năm, tự tin thong dong đã khắc vào xương

cốt, khắc vào trong huyết mạch. Dù làm động tác gì, chỉ cần do bọn họ

thực hiện, mọi người đều cảm thấy siêu nhiên cao xa. Điểm này hoàn toàn

khác biệt so với các sĩ tử hàn vi như Trần Dung.



Xuất thân của

bọn họ khẳng định tầm nhìn của bọn họ. Hình ảnh của Trần Dung trong

gương đồng, trong ánh mắt có thể thấy được sắc bén cùng ý lạnh.



Phải biết rằng, sống trên thế gian, ngay cả quý tộc hoang dâm không được

việc gì, khi bọn họ tiếp đãi người khác, cũng sẽ không hề bận tâm, định

liệu trước mà có vẻ tiêu sái thong dong.



Điểm này, có lẽ thứ dân bình thường không nhận ra, nhưng đám danh sĩ trưởng giả chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.



Đương nhiên, trong số sĩ tử hàn vi, người tài hoa đặc biệt xuất chúng, sau

khi đạt được một trình độ nhất định, bản thân có khí chất, cũng sẽ nhận

ra điều đó. Mà người như thế, bình thường khi bộc lộ tài năng sẽ được

nhóm danh sĩ cùng trưởng giả chú ý, cũng tiến tới con đường quan chức.


ngạo! Dù là sống hay là chết đều có thể kiêu ngạo!



Tôn Diễn nhìn tươi cười đắc ý trên mặt nàng, lắc lắc đầu, bật cười nói: “Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí này!”



Nói tới đây, cậu lại nhếch miệng cười, con ngươi tú lệ sáng ngời: “Phụ nhân này, chỉ cần có một cơ hội sẽ nắm thật chặt, điểm ấy ta cũng không

bằng.”



Trần Dung cười.



Đúng lúc này, Trần Diễn nói thầm: “Cẩn thận ngẫm lại, Vương Hoằng kia cũng đáng thương.”



Lời này vừa thốt ra, Trần Dung hung hăng liếc cậu một cái.



Đối mặt với ánh nhìn của nàng, Tôn Diễn nhếch miệng cười, tùy tiện nói: “Là thật sự đáng thương. Nhất định hắn dù thế nào cũng không nghĩ rằng bản

thân sẽ thích một phụ nhân như muội, khiến cho hắn muốn bỏ cũng không bỏ xuống được, dù lấy hay bỏ, đều khiến hắn đau lòng!”



Lúc này,

bên ngoài ồn ào náo động, tiếng thét chói tai càng vang. Trong nháy mắt, còn có mấy cành hoa dại xuyên qua rèm xe ném vào mặt vào mắt của Trần

Dung.



Trần Dung vươn tay xoa mắt, nhìn Tôn Diễn kêu lên: “Mau đi ra, mau đi ra đi, đừng để mấy nữ nhân hủy dung ta mà.”



Tôn Diễn lại nhếch miệng cười, cậu đánh giá Trần Dung từ trên xuống dưới

lần nữa, vui vẻ nói: “Nếu bộ dạng này của muội để cho các nàng nhìn

thấy, phỏng chừng hôm nay muội cũng đừng nghĩ tới việc về nhà.”



Vừa nói, cậu vừa cười vui rời khỏi đó.



Xe ngựa của Trần Dung tiếp tục chạy về phía trước.



Chưa được vài bước, xe ngựa lại chậm lại, Trần Dung cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Tại sao lại tới nữa?” Tuy là chất vấn, trong giọng nói, hoặc

nhiều hoặc ít có vui mừng cùng thả lỏng.



Rèm xe khẽ lay động,

khi Trần Dung nhíu mày ngẩng đầu lên, giọng một phụ nhân truyền đến:

“Trong xe ngựa là Hoằng Vận Tử sao? Chủ nhân nhà ta cho mời.”



Từ sau việc ở phủ Kiến Khang vương, Trần Dung vừa nghe thấy câu ‘Chủ nhân

nhà ta cho mời’ liền rùng mình. Nàng lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Không

gặp.”



Một lời thốt ra, Trần Dung quát với xa phu: “Đi thôi.”



Xa phu vội vàng đáp lời, đánh xe ngựa rời đi.



Nhìn xe ngựa đi xa, phụ nhân 30 tuổi kia chạy đến bên một chiếc xe ngựa,

hướng tới người ở bên trong nhẹ giọng nói: “Nàng nói không gặp.” Dừng

một chút, phụ nhân này tức giận tiếp lời: “Ngữ khí rất vô lễ.”



Người trong xe ngựa trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng nói: “Thất huynh đối với

phụ nhân này si mê chi cực, theo lời người ta nói, phụ nhân này cũng

không phải là người tầm thường. Lần sau sẽ có cách gặp mặt.”



Giọng nói ôn nhu tao nhã mang theo một chút trẻ con.



Phụ nhân kia nói: “Nghe nói lúc trước lang chủ từng gặp nàng, còn đưa ra ý

muốn nhận nàng làm quý thiếp của Thất lang, nhưng đã bị nàng cự tuyệt?

Người không hiểu chuyện như thế, nữ lang cần gì để ý tới?”



Nữ tử trong xe ngựa cười khanh khách, sau đó, nàng ta hạ giọng lặng lẽ nói:

“Ẩu không hiểu. Thất huynh nhà ta xứng đáng chịu loại tra tấn này!”



Nói tới đây, nữ tử ôn nhu có chút trẻ con kia lại khanh khách cười vui.



Cười cười, nữ tử kia hỏi: “Ẩu, sao ngươi không nói gì?”



Sau một lúc lâu, phụ nhân mới ấp a ấp úng trả lời: “Thất, Thất lang, người đã đến rồi?”



Lời này vừa thốt ra, rèm xe lập tức xốc lên, hé ra khuôn mặt xinh đẹp đang

tươi cười ở trước mặt mọi người. Nữ tử kia chuyển tầm mắt thì nhìn thấy

Thất huynh nhà mình chắp hai tay sau lưng, đang lẳng lặng nhìn phương

hướng chiếc xe ngựa kia rời đi. Nhìn ánh mắt của chàng, không biết vì

sao, trong lòng nữ tử đột nhiên trở nên mềm nhũn, rốt cuộc cười không

nổi.