Mị Công Khanh

Chương 166 : Vương Hoằng cảnh cáo

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Nữ tử mếu máo, vẫn nhịn không được nói: “Thất huynh, huynh cũng quá vô

năng.” Nàng ta nói tiếp: “Vì phụ nhân này, huynh gánh trên lưng thanh

danh hoang đường, lại ở trước mặt mọi người cự tuyệt sứ giả, không hề để lại mặt mũi cho bệ hạ, hôm qua còn giết Ngô công công. Huynh đã khiến

gia tộc bất mãn, vậy mà còn không thu phục được nữ nhân này, quá kém

cỏi.”



Vương Hoằng thu hồi ánh mắt, chàng liếc nhìn nữ tử kia một cái, thản nhiên nói: “Gia tộc bất mãn với ta sao?” Chàng cười cười:

“Bất mãn với ta, lại không thể làm gì ta, không phải tốt lắm sao?”



Dứt lời, chàng giũ ống tay áo, đè đấu lạp trên đầu, đi về phía trước.



Nữ tử kia nhìn bộ dạng Thất huynh nhà mình nghênh ngang rời đi, nhịn không được cười khanh khách, nàng ta dùng hai tay tạo thành loa đặt bên

miệng, dắt cổ họng hét lớn: “Vương Thất lang, ngay cả huynh mặc thường

phục màu xanh, đội đấu lạp, nhưng cũng không thể che giấu được phong

nghi tuyệt thế của huynh đâu.”



Khi ba chữ “Vương Thất lang” vừa

thốt ra, người lui tới trên đường đồng thời theo tiếng đi tới. Đợi đến

khi tiếng nói của nữ tử vừa dứt, tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai đã

nổi lên bốn phía.



Trong đó, có người kêu lớn: “Thất lang không phải người hoang đường ương ngạnh, để ta đi hỏi rõ.”



Dòng người như thủy triều vọt tới, đảo mắt đã chôn vùi bóng dáng màu xanh

kia. Nhìn huynh trưởng nhà mình đỡ trái hở phải, nữ tử kia lại vui vẻ

cười duyên.



Nữ tử khẽ nghiêng đầu, nói thầm: “Thất huynh cũng

thật là, dây dưa không rõ với một người xuất gia, mọi người không bất

mãn mới là lạ. Ai, còn nói là thần tiên phong lưu, thật đáng thương.”

Nói thầm đến đây, nàng ta nhịn không được lại khanh khách cười ra tiếng. Cười cười, nàng ta liếc mắt một cái nhìn thấy một bóng người.



Người kia ngồi trong một chiếc xe ngựa bình thường, không có huy hiệu, rèm xe vừa lay động rồi che lại bóng người vừa rồi.



Nữ tử nhìn chằm chằm bóng dáng kia, một hồi lâu, nàng ta khinh thường hé miệng lẩm bẩm: “Cửu công chúa?”



Giờ phút này Cửu công chúa lặng lẽ đỗ xe ở một góc, nàng ta vén rèm xe, si ngốc nhìn Vương Hoằng bị mọi người vây quanh ở giữa.



Nhìn ngắm, mặt nàng ta trắng bệch, cắn chặt môi.



Lúc này, rèm xe phía sau nàng lại lay động.



Cửu công chúa cũng không quay đầu lại hỏi: “Thế nào?” Nghĩ đến ánh mắt kia, giọng nàng ta trở nên hơi run rẩy.



“Vẫn không tìm được.” Người tới thấp giọng đáp: “Trong ngoài đạo quan, người của chúng ta không thấy đâu, ngay cả mấy người phái đi theo xe ngựa vừa rồi, cũng đã biến mất.”



Dừng một chút, hắn thấp giọng hỏi: “Có thể là Tôn Diễn, đệ tử của Tôn gia Giang Đông ra tay hay không?”



Lời hắn vừa dứt, Cửu công chúa liền bật thốt lên mắng: “Ngu xuẩn!” Nàng ta

cắn răng, thấp giọng nói: “Tôn Diễn kia vừa đến Kiến Khang, ở nhà khác

chính hắn cũng chưa có địa vị, nào có bổn sự này.” Nói tới đây, nàng ta

chuyển mắt nhìn về phía Vương Hoằng, phẫn nộ vừa rồi dần dần bị thương

tâm, kinh hoàng còn có thống khổ bao phủ: “Việc này là do chàng làm.

Ngay cả ta không muốn tin, nhưng chính ngươi cũng biết, là chàng làm……

Một khắc lúc chàng giết sứ giả kia, thì đã thay đổi, trở nên khát máu

đáng sợ, không còn ôn nhu nữa rồi.”



Nàng ta khép lại hai mắt,

thì thào nói: “Ta biết, chàng đây là đang cảnh cáo mọi người, nàng là

người của chàng, ngoài chàng ra thì không có ai được động vào nàng. Thôi thôi, ta cứ để đó đi, nhìn xem chàng có tâm bảo vệ nàng bao lâu…… Nữ

nhân này làm cho ta buồn nôn, chỉ cần chàng buông tay, thì ngươi cứ ra

tay, ta thật sự không muốn nhìn thấy nữ nhân này.” Lời này của nàng ta

nói ra nghiến răng nghiến lợi lại mang theo một chút kinh hoàng che giấu trong đó.



…… Sáng nay khi nàng ta ngủ dậy phát hiện mái tóc của mình không hiểu vì sao bị cắt đứt một lọn. Nàng ta vừa sợ vừa giận,

ngay lập tức giết chết vài cung nữ thái giám.



Khi ngồi trang điểm trước gương đồng, suy nghĩ về việc này, nàng ta đột nhiên nhớ tới hoàng huynh từng nói qua một câu:



Lang Gia Vương Thất bộ dạng như thần tiên, tính tình lại giống như sói,

người này không làm thì cũng đành thôi, nếu đã muốn làm, tất sẽ là lôi

đình vạn quân, thật sự dọa người.



Nàng ta vốn không tin, nhưng

nghĩ tới nghĩ lui, không biết vì sao, trong đầu luôn xuất hiện bóng dáng của chàng. Vì thế, sáng sớm nàng ta đã ra khỏi cung, nàng ta muốn nói

với chàng một hai câu.



Nhưng mà, hiện tại không cần chàng mở

miệng, ngay vừa rồi, ở trong đám người, chàng vừa liếc nhìn về phía mình một cái. Cái liếc mắt kia cực trong suốt, cực thấu triệt, nhưng cũng vô cùng lạnh lùng, đó là một sự khinh thường đối với sinh mệnh của nàng

ta. Đột nhiên, nàng ta đã biết, chuyện đó thật sự là do chàng làm! Chàng đang cảnh cáo mình, đang ra lệnh cho mình buông tay.



Trước đó

không lâu, chàng vừa nói với mình hai câu, trong cung đã lan truyền lời

đồn đãi cùng giễu cợt, khiến bản thân khổ sở. Hiện tại rõ ràng chàng đã

không còn tính nhẫn nại, vậy thì nhịn một chút, lấy tĩnh chế động đi.



Cúi đầu xuống, đem nước mắt che dưới ống tay áo, Cửu công chúa thấp giọng nói: “Đi đi.”
trong nháy mắt, một thanh trường kiếm đã đặt lên cái cổ béo mập.



Trần gia Đại tẩu làm sao đã gặp qua tình cảnh này, tiếng khóc cao vút vang

dội đột nhiên bị nghẹn lại. Ả trừng lớn đôi mắt màu vàng đục, run run

không thôi nhìn mũi kiếm sắc bén.



Thấy ả rốt cục đã ngậm miệng, Tôn Diễn quay đầu nhìn về phía Trần Dung, hỏi: “Nên xử lý thế nào?”



Trần Dung nhìn Trần gia Đại huynh trầm giọng nói: “Đại huynh.” Dừng một

chút, ngữ khí của nàng mang theo tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành

thép: “Ta hiện tại không hề thiếu tiền. Nếu Đại huynh nguyện ý bỏ phụ

nhân này, A Dung sẽ đem hết toàn lực giúp đỡ. Nếu không muốn, chúng ta

vẫn là người qua đường không chút liên quan. Đây là một lần cuối cùng A

Dung ta gọi huynh là Đại huynh.”



Trần gia Đại huynh nhìn Trần Dung, lại nhìn Tôn Diễn.



Tuy rằng cùng đứng ở trong góc đường nhưng hắn liếc mắt một cái liền bị khí chất đến từ thế gia đại tộc của Tôn Diễn làm cho hoảng sợ. Miệng hé mở, Trần gia Đại huynh lúng ta lúng túng nói: “A Dung, này, việc này, đây

là đại sự, không thể khinh suất như thế.”



Trần Dung đáp một

tiếng, quay đầu bước đi: “Như thế, ta cho huynh cân nhắc thêm mấy ngày.” Trước khi nàng đi, lại liếc nhìn Tôn Diễn một cái.



Tôn Diễn

cùng nàng tâm ý tương thông, lập tức hiểu được ý tứ của Trần Dung. Cậu

thu kiếm đang đặt trên cổ của Trần gia Đại tẩu, nhìn chằm chằm ả lạnh

lùng nói: “Ác phụ, cẩn thận một chút. Nếu móng vuốt của ngươi dám động

chạm gì thì cẩn thận cái tay của ngươi đó!”



Sau đó, cậu hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi.



Trần gia Đại tẩu ngơ ngác nhìn hai người một trước một sau rời đi, đột nhiên, ả vọt đứng lên, chạy ra bên ngoài.



Trong nháy mắt, ả đã vọt tới đầu đường, nhìn đôi nam nữ tao nhã nhảy lên xe

ngựa, lại nhìn về phía mười hộ vệ đi theo bọn họ, còn có xe ngựa xa hoa

kia, Trần gia Đại tẩu phun một bãi nước miếng xuống đất, nói: “Thật sự

là kẻ dâm đãng, thay đổi nam nhân từng người một.” Nói thì nói như thế,

nhưng giọng cũng chỉ thốt ra thầm thì.



Vừa lên xe ngựa, Tôn Diễn nói với vẻ lười biếng: “Đối với loại dân đen này, cần gì phải tốn nhiều công sức, nếu muội đã không thích, ta sẽ sai người giết ác phụ kia là

được.”



Trần Dung cúi đầu, một hồi lâu, nàng thấp giọng nói: “Ta không thể thay Đại huynh quyết định nhân sinh của huynh ấy.”



Nàng quay đầu, cười nói với Tôn Diễn: “Việc này thực không có ý nghĩa, chúng ta tiếp tục dạo chơi đi.”



Tôn Diễn gật đầu.



Cậu ngả về phía sau, nhìn Trần Dung chăm chú.



Cảm giác được ánh mắt của cậu, Trần Dung cười nói: “Nhìn ta làm cái gì?”



Tôn Diễn vẫn đang nhìn nàng chăm chú, thở dài: “A Dung, vì sao muội lại

muốn xuất gia? Xuất gia rồi, cả đời này nhất định sẽ cơ khổ. Ta, ta…”

Cậu nói tới đây lại thở dài một tiếng, rồi tiếp lời: “Không đến Kiến

Khang, thì cũng không biết quyền thế của Vương thị lại mạnh đến vậy. Nếu A Dung muốn thoát khỏi thân phận đạo cô, thì hãy xin Vương Thất lang

giúp đỡ.”



Trần Dung liếc cậu một cái, rầu rĩ nói: “Ai nói ta muốn hoàn tục? Như thế này rất tốt!”



Tôn Diễn lắc đầu, khẽ nói: “Không có ai không có nhà để nương tựa, về già

rồi thì phải làm sao bây giờ? Huống chi, A Dung lại là người thích náo

nhiệt.”



Trần Dung ngẩn ra, nàng chu miệng lên, muốn phản bác cậu vài câu, nhưng lời đến bên miệng lại chỉ biết mấy máy môi vài cái, cuối cùng không có lời nào để nói.



Trong xe ngựa trở nên trầm mặc.



Một hồi lâu, Tôn Diễn đột nhiên nói: “Trước khi tìm được A Dung, ta đã gặp

Vương Hoằng.” Cậu vỗ về trường kiếm bên hông, hung tợn nói: “Vốn định

thừa dịp khi không có ai chú ý, sẽ vẽ một ký hiệu trên người hắn, nhưng

lại nghe thấy một câu của hắn nên bỏ qua cho hắn.”



Trần Dung chậm rãi quay đầu nhìn về phía cậu, hỏi: “Nói cái gì?”



Tôn Diễn chậm rãi đáp: “Hắn nói với một trưởng giả của Lang Gia Vương thị

rằng, phụ nhân của hắn, bất tuân cũng được, bất thường cũng được, dính

tam chọc tứ cũng thế thì sẽ có hắn giáo huấn, những người khác, vẫn nên

an phận một chút sẽ tốt hơn.”



Tôn Diễn nhìn chằm chằm Trần Dung, khẽ nói: “Có thể nói với trưởng giả trong tộc như thế, A Dung, tên hỗn

đản này cũng là có tâm, hắn đã vì muội gánh chịu không ít.” Nói xong,

cậu nắm chặt tay thành quyền, hung hăng tiếp lời: “Hỗn đản này đúng là

không kiêng nể gì, hắn dựa vào cái gì mà đòi giáo huấn muội? Phi! Lời

này khiến cho ta thực mất hứng!”