Mị Công Khanh

Chương 168 : Vương Hoằng làm nũng

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Trần Dung chậm rãi nghiêng người, để mặt mình dán lên mặt chàng.



Cảm giác được mặt chàng ấm áp, bên tai nghe chàng thở dài chua xót, Trần Dung không an ủi, mà nàng cũng không thể an ủi.



Vương Hoằng vươn tay ôm thắt lưng nàng, cất giọng mềm mại: “A Dung.” Chàng

hôn mấy cái ở trên mặt nàng: “Ta không muốn buông nàng ra.” Giọng nói ôn nhu mà tùy hứng.



Trần Dung vẫn không nhúc nhích nằm ở trong

lòng chàng, lòng của nàng, giờ khắc này thực ngọt ngào, vừa là vì chàng

bị bệnh nan y, người đầu tiên tới tìm là nàng, vừa là vì chàng tùy hứng

nói chàng không thể buông nàng ra như thế.



Chàng làm cho nàng cảm giác được chàng để ý. Đối với nàng mà nói, có điều này là đủ rồi, hoàn toàn đủ rồi.



Hai người gắn bó dựa vào nhau, Trần Dung lại sờ trán chàng.



Vừa sờ, nàng vui sướng kêu lên: “Thất lang, trán của chàng hết nóng thật

rồi.” Nàng mở to hai mắt, vui sướng, rất sợ chàng không tin lại nói với

vẻ cường điệu: “Là thật mà, chàng sờ xem này.”



Vương Hoằng cười

cười, chàng ôm thắt lưng nàng, nói: “Nghe nói người bị bệnh thương hàn,

nếu không bị nóng nữa thì không còn gì trở ngại.”



Trần Dung liên tục gật đầu, vui sướng nói: “Đúng vậy đúng vậy, ta cũng nghe nói qua,

chỉ cần đêm nay cơ thể không nóng không lạnh, căn bệnh này sẽ không còn

đáng sợ nữa. Nếu ba ngày sau cũng không lạnh không nóng, thì sẽ hoàn

toàn không còn phải lo lắng.”



Dừng một chút, Trần Dung hỏi:

“Thất lang, thái dương sắp xuống núi rồi, nơi này vào đêm sau sẽ rét

lạnh, chúng ta trở về được không?”



Vương Hoằng nhắm hai mắt, khẽ đáp.



Trần Dung nhận được câu trả lời của chàng, nằm xuống bên cạnh chàng, nàng vươn tay ôm chàng.



Nhiệt độ cơ thể giống nhau, hô hấp bình ổn, loại cảm giác này thật sự rất

tốt. Trần Dung không nhịn được khanh khách cười nói: “Cũng giống đêm đó ở trong khe núi ngoài thành Nam Dương.”



Nàng nghiêng người nhìn

chàng, cười rất thoải mái: “Thất lang, ta từng nghĩ rằng vĩnh viễn sẽ

không có một ngày nào như thế nữa.”



Vương Hoằng mở mắt nhìn.



Chàng lẳng lặng nhìn nàng, một lúc, chàng nhắm lại hai mắt, khàn khàn, mệt

mỏi nói: “A Dung cần gì nói như vậy? Chúng ta rõ ràng có thể nắm tay,

nàng cũng không nguyện ý, cần gì phải nói thế này?”



Nói tới đây, chàng chu miệng lên, xoay người lại không để ý tới Trần Dung.



Trần Dung vươn tay ôm thắt lưng chàng.



Chàng cầm lấy cánh tay nàng đang khoát trên lưng quăng sang một bên.



Vừa mới bị né tránh, Trần Dung lại khoác qua.



Vương Hoằng lại đẩy tay nàng ra.



Trần Dung cười khanh khách, vừa đặt cánh tay về chỗ cũ, vừa cất giọng than

thở: “Sau khi Thất lang bị bệnh lại giống như hài đồng vậy.”



Vương Hoằng từ trong mũi phát ra một tiếng hừ bất mãn, cuối cùng không bỏ tay nàng ra nữa.



Trần Dung ôm thắt lưng chàng, đem mặt dán lên lưng chàng, ngửi hương thơm

chỉ thuộc về chàng, khẽ cười nói: “Thất lang không biết, đối với A Dung

mà nói, có thể có một khắc thế này đã đủ rồi.”



Nói là thấy đủ, nhưng câu cuối cùng giọng đã càng ngày càng thấp.



Nghe thấy tiếng thở dài của nàng, Vương Hoằng xoay người quay lại, ôm nàng

vào trong ngực. Vuốt ve mái tóc của nàng, chàng khẽ nói: “A Dung, nhân

sinh ngắn ngủi, cần gì như thế? Cần gì đến nông nỗi này?”



Trần Dung dựa vào trong lòng chàng, chỉ lắc đầu, vừa lắc đầu nàng còn khanh khách cười nói: “Buông lỏng ra một chút, nhột quá.”



Hôm nay, tiếng cười của nàng luôn rộng rãi thoáng đãng, giống như nàng ở

giờ phút này thật sự vui vẻ phát ra từ nội tâm. Rõ ràng trôi qua một

khắc thì thiếu đi một khắc, nàng vẫn cười thoải mái như thế.



Vương Hoằng nhìn nàng chăm chú thật lâu, rồi chàng nhắm lại hai mắt.



Hai người cứ thế ôm nhau, không nói câu nào, đảo mắt trời đã vào đêm.



Sau một canh giờ, Vương Hoằng không bị nóng, cũng không sợ lạnh nữa, Trần Dung cũng cảm thấy bình tĩnh.



Vừa vào đêm, Trần Dung liền đỡ Vương Hoằng hướng tới đạo quan.




Tiếng tim đập của chàng kiên định hữu lực.



Trần Dung vẫn mở to hai mắt, nàng nhìn chằm chằm áo trắng trên chópp mũi, cảm giác áo trắng kia ấm áp, còn có mùi hương cơ thể.



……



Cũng không biết qua bao lâu, Trần Dung từ từ nhắm lại hai mắt, tiến vào mộng đẹp.



Khi tỉnh lại, tiếng chim hót líu lo. Trần Dung vừa mở mắt, liền sờ soạng bên cạnh.



Bên cạnh hoàn toàn trống rỗng.



Trần Dung cả kinh, vội vàng nghiêng thân nhìn lại.



Làm sao còn có người ở đây?



Rõ ràng, ngày hôm qua không phải đang nằm mơ mà. Trần Dung vội vàng đi

guốc mộc, chạy ra bên ngoài. Mở cửa phòng ra, nhìn hạ nhân trong đình

viện, Trần Dung đi vài bước, tới gần hỏi: “Lang quân đâu?”



Hạ nhân này tất nhiên là người của Vương Hoằng. Hắn thi lễ với Trần Dung, cung kính trả lời: “Lang quân sáng sớm đã rời đi rồi.”



“Rời đi thế nào?”



“Tất nhiên là ngồi xe ngựa. Lần trước lang quân không phải để mấy chiếc xe ngựa lại sao?”



Là như vậy sao?



Trần Dung đáp nhẹ một tiếng, chậm rãi đi tiếp ra bên ngoài.



Nàng tới cửa hông nhìn ra sườn núi bên trái, tựa vào thành cửa, dưới thành

Kiến Khang lúc này rất vắng người, hiển nhiên không có mấy ai đức hạnh…… Ngắm nhìn, cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc kia.



Trần Dung xoay người lại, nàng mím môi, thật lâu vẫn không nhúc nhích.



Một chiếc xe ngựa màu đen vững vàng chạy về thành Kiến Khang trong nắng

sớm. Bánh xe lăn trên đường đá, phát ra tiếng vang nặng nề.



Xa phu là hán tử tầm 30 tuổi, giục ngựa đi theo hai bên cạnh cũng đều là tráng sĩ với thân hình dũng mãnh.



Trong số những người này, văn sĩ gầy yếu tái nhợt khoảng 40 tuổi kia có vẻ trở nên nổi bật.



Hắn dựa sát vào xe ngựa, thấp giọng nói: “Vẫn là lang quân cao minh, ngày hôm qua quả nhiên có năm người nhảy ra.”



Trong xe ngựa truyền đến giọng nói thanh nhuận ôn nhu của Vương Hoằng: “Không chỉ là bọn hắn, nơi khác có động tĩnh khác thường, cũng phải nhớ kỹ.”



“Đã nhớ kỹ.”



Văn sĩ lên tiếng, vuốt râu dài nói: “Lúc này, thái tử cùng Lang Gia Vương

Thất đồng thời nhiễm bệnh, không biết khiến cho bao nhiêu người vui

mừng. Ha ha.” Hắn cười tủm tỉm nhìn về phía Vương Hoằng nói: “Sao lang

quân không bị bệnh thêm mấy ngày? Nghĩ đến có thể dẫn dụ càng nhiều

người lộ diện hơn.”



Trong xe ngựa, giọng nói của Vương Hoằng

mang theo lạnh lẽo: “Không cần. Nếu tiếp tục bị bệnh, chỉ sợ người thân

cận cũng sinh ra hiềm khích.”



Lời này vừa thốt ra, văn sĩ ngẩn

ra, đảo mắt hắn dùng sức gật đầu, đúng vậy, trên đời này con người vốn

hướng về lợi ích. Nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ người vốn thuộc về

lang quân, tâm tư cũng sẽ thay đổi.



Văn sĩ còn nói vài câu, nhìn chằm chằm lang quân trong xe ngựa, đột nhiên nở nụ cười: “Lang quân có

được như ý nguyện không?” Hắn mở to mắt nhìn, ngữ khí vô cùng chân thành mang theo ý buồn cười cất giọng hỏi: “Nhớ rõ hôm qua khi lang quân đến

xem đã nói qua, lúc này dùng phong hàn giả mạo thành bệnh thương hàn,

thật sự là một mũi tên bắn trúng nhiều đích…… Ít nhất phụ nhân kia đã

trở nên mềm mại hơn chăng?! Không biết phụ nhân đó có cảm thấy sinh tử

vô thường (sinh tử khó dự đoán), không hề cố chấp nữa, đáp ứng vào phủ

của người hay không?”



Tươi cười của hắn thật sự đáng giận.



Chúng hộ vệ thấy thế, một đám mím môi cười trộm, nhưng bọn họ vẫn nghiêm túc

nhìn chằm chằm phía trước, chỉ sợ nhà mình lang quân tức giận.



Nào biết, sau khi im lặng một lúc, lang quân ngồi trong xe ngựa lại trả

lời, chàng khẽ cười khổ: “Cảm thấy sinh tử vô thường, không hề cố chấp

nữa ư? Nàng nghe nói có lẽ ta sẽ bị bệnh thương hàn, lại cực kỳ vui

mừng.”



Mọi người quay đầu nhìn về phía trong xe ngựa.



Trong sự kinh ngạc của mọi người, giọng nói của Vương Hoằng tràn ngập vẻ vô

lực: “Nàng thực vui vẻ đáp lời ta: Nếu ta và nàng có thể chết đi như

thế, cũng coi như viên mãn.”