Mị Công Khanh

Chương 169 : Có dám hay không?

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Đảo mắt, ban ngày trôi qua.



Trần Dung vừa ngủ qua giờ ngọ, bên

ngoài vang lên tiếng bước chân, chỉ nghe giọng của Ứng Cô truyền đến:

“Tiên cô, bệ hạ bảo người vào cung.”



Hoàng đế?



Trần Dung lên tiếng, sứ giả đã ở bên ngoài chờ, nàng dùng tốc độ cực nhanh tắm

rửa thay quần áo, rồi ngồi trên xe ngựa, đi theo sứ giả hướng tới hoàng

cung.



Chỉ chốc lát, xe ngựa đã vào cửa cung, nó chạy thẳng đến chỗ hoa viên của hoàng đế.



Xe ngựa ngừng lại, giọng nói thái giám truyền đến: “Đại nhân, bệ hạ ở bên

trong, người đi qua gặp đi.” Nàng hiện tại cũng là Quang Lộc đại phu do

bệ hạ thân phong, bởi vậy thái giám nói thầm trong lòng, hai chữ đại

nhân này, vẫn nên kêu gọi cho có thứ tự.



Trần Dung lên tiếng, bước xuống xe ngựa, hướng về hoa viên.



Hiện tại vừa đầu hạ, trong hoa viên cây cối xanh rì, đủ loại hoa tươi Trần

Dung không biết tên thi nhau đua nở, liễu rủ khắp nơi.



Hoa viên

này vẫn giống như lần trước Trần Dung đến, im lặng ít người, Trần Dung

đi được mấy chục bước, tới chỗ lần trước hoàng đế nghịch kiến, thấy

không có một bóng người thì lại đi tới bên hồ.



Quả nhiên, bên cạnh liễu, một bóng dáng mặc áo bào đen xuất hiện ở trước mắt Trần Dung.



Xung quanh bóng dáng ấy cách chừng trăm bước mới có thái giám cung nữ đứng

hầu. Giờ phút này, hắn đưa lưng về phía Trần Dung, đang cúi đầu, vẫn

không nhúc nhích nhìn hồ nước mà ngẩn người. Trần Dung tập trung ngắm

nhìn, không khỏi nghĩ ngợi: Nhìn bóng dáng, bệ hạ cũng là dài thân ngọc

lập (cao ráo tuấn tú).



Trên thực tế, bệ hạ không chỉ là dáng

người cao to, diện mạo cũng thanh tú lịch sự tao nhã, ánh mắt cũng linh

động, tựa như một đệ tử thế gia.



Trần Dung đặt mạnh bước chân, đi đến phía sau cách hắn mười bước, thi lễ cất giọng gọi: “Thần gặp qua bệ hạ.”



Hoàng đế không quay đầu, chỉ nói: “Lại đây.” Giọng nói hơi rầu rĩ, hiển nhiên trong lòng không vui.



Trần Dung vừa nghe, cảm thấy tim đập thót, lần đầu tiên gặp mặt, bệ hạ thấy

một phụ nhân béo mập không vừa mắt đã lôi đi chém đầu, thực hiển nhiên,

hoàng đế trẻ tuổi trước mắt này đối với mình tuy cực kỳ thân mật nhưng

lại là người hỉ nộ bất thường.



Nghĩ đến đây, nàng âm thầm bình tĩnh, cất bước đi đến bên cạnh hắn.



Cũng giống như hoàng đế, liếc nhìn mặt hồ gợn sóng chiết xạ ánh nắng một cái, Trần Dung lại quay đầu nhìn về phía hoàng đế.



Hoàng đế chỉ mím môi, mím thật chặt, nếp hai bên khóe miếng kéo vừa dài lại sâu, lệ khí hoàn toàn biểu lộ ra bên ngoài.



Trần Dung âm thầm kêu khổ, nàng thu hồi ánh mắt, tâm tư trăm chuyển.



Đúng lúc này, giọng nói của hoàng đế truyền đến: “Vì sao nàng không nói lời nào?”



Trần Dung cúi mắt, nhẹ nhàng đáp: “Thần nghĩ đến một người thú vị hôm qua vừa nhìn thấy.”



Giọng nói của hoàng đế vẫn rầu rĩ như cũ: “Vậy sao, nói nghe thử một chút?”



Trần Dung hé môi, cất giọng trong trẻo: “Đường đường là trưởng tử Tôn Lâm

Công của Tôn gia ở Giang Đông, vì muốn nếm thử loại rượu ngon mới mẻ mà ở trong một gia đình thương gia những ba năm.” Nàng hoa chân múa tay, vẻ

mặt sinh động tiếp lời: “Bệ hạ không biết đâu, lúc ấy khi có người nói

ra thân phận của hắn, người thương gia trợn mắt há hốc mồm, ha ha, thần

lần đầu tiên nhìn thấy, sắc mặt người này chuyển từ xanh mét thành trắng bệch, từ trắng bệch thành xanh tím, từ xanh tím thành đỏ hồng.”



Nàng vừa nói, vừa âm thầm quan sát thần sắc của hoàng đế, thấy hắn lắng nghe nghiêm túc, mới dám thao thao bất tuyệt nói tiếp.



Sau khi nói xong, Trần Dung nghiêng đầu, nói với vẻ mặt mong chờ: “Có thể

không để ý địa vị, có thể đá bay gánh nặng trên người, muốn vui đùa thế

nào thì vui đùa như thế. Tôn Lâm Công này không hổ là danh sĩ của Giang

Đông.”



Hoàng đế gật đầu.



Hắn tuy rằng không nói gì, nhưng thần sắc trên mặt cũng không chuyển thành âm trầm.



Vẫn nhìn mặt hồ chăm chú một lúc, hoàng đế thì thào nói: “Không cần địa vị, không cần gánh nặng? Người này thật là danh sĩ may mắn.”



Hắn phất phất ống tay áo: “Bồi trẫm đi dạo một chút.”



Trần Dung lên tiếng, bước nhanh đuổi theo. Đi ở phía sau hoàng đế, Trần Dung lặng lẽ thở ra một hơi, xem ra bản thân làm đúng rồi, hiện tại cảm xúc

hoàng đế đã ổn định hơn.



Hoàng đế chắp hai tay sau lưng đi đầu,

hắn nhìn chằm chằm phía trước, cười lạnh rồi nói: “Nàng có biết vì sao

hôm nay hoàng cung lại im lặng thế không?”


Nàng ta quay đầu nhìn về phía Cửu công chúa có vẻ mặt không tốt, nhẹ nhàng

khuyên nhủ: “A Cửu, nếu muội muốn gả cho Vương Thất, đối phó với phụ

nhân này cũng vô dụng. Người như Lang Gia Vương Thất, nữ tử ái mộ hắn

đuổi đi cũng không hết. Không bằng muội nên tìm cách làm thê tử của hắn, về phần Hoằng Vận Tử hay Trần Vận Tử này, đúng như theo lời Tú Cô nói,

vẫn là chờ đến lúc về sau uy hiếp địa vị chủ mẫu của muội thì muội hẵng

ra tay.”



Nói tới đây, hoàng hậu giũ giũ ống tay áo, dưới sự nâng đỡ của Tú Cô rời đi.



Hoàng đế vừa tiến vào đình đài, liền chán ghét hừ một tiếng: “Từng bước đối

với trẫm vung tay múa chân, thực sự coi mình là nhân vật đặc biệt sao?”



Giọng của hắn rất nhẹ, Trần Dung mơ hồ nghe được, cũng vội vàng đưa mắt nhìn chung quanh, coi như không nghe thấy.



Lúc này, hoàng đế nắm chặt tay nàng, lớn tiếng nói: “A Dung.”



Trần Dung nhìn về phía hắn, mở to mắt.



Hoàng đế liếc mắt một cái thấy ánh mắt thoáng nhìn qua ở xung quanh, tiếp tục lớn tiếng nói: “A Dung, trẫm thích tính cách này của nàng. Về sau, nếu

có ai bắt nạt nàng, nói lời khó nghe, hoặc động chân động tay gì đó,

nàng cứ việc đến nói cho trẫm biết, bảo đảm nàng nói một trẫm liền giết

một, nói hai trẫm liền giết hai.”



Trần Dung lúc này biết hoàng đế đang nói với mình.



Nàng cảm kích thi lễ, đáp lời: “Vâng.” Giọng cũng rất lớn.



Hoàng đế thấy thế thì cười với vẻ vừa lòng.



Hai người bước đi, hoàng đế đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, nghe nói ngày hôm qua nàng nói mấy lời khiến chúng đại thần á khẩu không trả lời được?” Hoàng đế mừng rỡ, hoa chân múa tay vui sướng: “Mau kể cho trẫm nghe một chút, lúc ấy nàng nói thế nào?”



Trần Dung cười, vội vàng kể lại từ

đầu tới đuôi chuyện phát sinh ngày hôm qua. Lại nói tiếp, ngày hôm qua

đối mặt với chúng thần, mà còn là phần đông trọng thần ở trong triều,

cũng là một chuyện đáng để kiêu ngạo. Bởi vậy, trong lúc tự thuật, nàng

nói rất hứng thú.



Sau khi Trần Dung kể xong, hoàng đế mừng rỡ, hắn vỗ hai tay kêu lên: “Hay lắm”



Hắn xoay phắt người lại, dựa sát vào Trần Dung, lặng lẽ nói: “Phụ nhân này, rõ ràng âm hiểm lại luôn thích giả bộ, thật sự có chút giống đám danh

sĩ.”



Nói tới đây, hắn lại cất tiếng cười to.



Sau khi vui vẻ, hoàng đế tìm kiếm trong lòng một lúc lâu, rồi hắn hỏi Trần Dung:

“Đúng rồi, trẫm đã cho nàng lệnh bài miễn tử chưa?”



Lệnh bài miễn tử?



Chính là lệnh bài ‘Như trẫm thân lâm’ kia sao? Trần Dung vội vàng đáp: “Đã cho rồi.”



“Hóa ra là cho rồi, trẫm cũng quên mất.”



Hoàng đế nghiêng đầu nhìn Trần Dung chăm chú, nói thầm: “Trẫm nhìn phụ nhân

nàng, trái thấy thuận mắt, phải thấy vui vẻ, nên thưởng thêm cái gì

đây?”



Suy nghĩ một lúc, hắn vỗ lên đùi mình một cái, kêu lên:

“Nếu không, trẫm tặng cho nàng một thôn trang? Lại kèm theo một trăm

tinh vệ. Con bà nó, đám quý tộc này rất nhiều trò, trẫm càng muốn khiến

cho bọn họ phải giương mắt nhìn lên một phụ nhân vừa phong lưu lại hư

hỏng như nàng.”



Hắn dựa sát vào Trần Dung, cười lộ ra hàm răng

trắng, vui vẻ hỏi: “Sao, phụ nhân này, trẫm muốn thưởng lớn, nàng có dám nhận hay không?”



Trong ánh mắt sáng trong mang ý cười tủm tỉm của hoàng đế, Trần Dung thản nhiên cười.



Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, cằm nâng lên, lanh lảnh nói: “Thiên tử chúc phúc, có gì mà không dám?”



Hoàng đế mừng rỡ, hắn nghiêm mặt, quát lớn: “Được, Quang Lộc đại phu nghe thưởng.”



Trần Dung lập tức quỳ xuống đất, cất cao giọng nói: “Thần ở đây.”



“Quang Lộc đại phu trí tuệ hơn người, giúp trẫm bớt ưu phiền, đặc biệt ban

thưởng Thanh Vân trang.” Ngẫm nghĩ, hắn bổ sung: “Cộng thêm ngàn mẫu

ruộng tốt tính cả một trăm tinh vệ.”



Lại suy nghĩ, hoàng đế híp

hai mắt, cười khanh khách nói: “Quang Lộc đại phu tuy thân là phụ nhân,

nhưng tính cách lại giống trượng phu. Trẫm cho phép nàng có nhập mạc chi tân (khách quý vào màn = bạn tình).” Trong lúc Trần Dung ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn mình, hoàng đế cười tủm tỉm tiếp tục nói: “Cho phép nàng nuôi dưỡng mĩ thiếu niên.”



Nói tới đây, hoàng đế đắc ý nhìn Trần

Dung đã hóa thành đầu gỗ, quát lớn: “Con bà nó, mọi người chết ở đâu

vậy? Nhanh tiến lên ban phát thánh dụ.”



Trong tiếng hét to của

hắn, bốn phương tám hướng có mấy chục người chạy tới. Những người này

nâng tháp, lấy thánh chỉ, ôm ngọc tỷ. Đảo mắt liền vây quanh Trần Dung

đang ngây ngốc trong đó.