Mị Công Khanh

Chương 173 : Rồng có vảy ngược

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Người nọ ha hả cười nói: “Hay cho câu vui mừng được như ý nguyện, thật sự là mỗ bất công rồi.”



Đứng ở trên thuyền, người nọ hướng tới Vương Hoằng vái chào từ xa, trong

tiếng cười to, thân thuyền đã xoay chuyển về hướng ngược lại.



Vương Hoằng mỉm cười không nói, cũng không hỏi tên họ của người nọ, người nọ không để ý, chỉ cười lớn càng đi càng xa.



Lúc này, phía trước xuất hiện một khúc rẽ, mấy chiếc thuyền đều chèo theo hướng đó.



Trần Dung hai tay ôm gối, ngồi ở bên cạnh người Vương Hoằng, học theo chàng ngắm nhìn bầu trời.



Lúc này, một cánh tay ấm áp ôm eo nhỏ của nàng.



Trần Dung không đẩy ra, chẳng những không đẩt, nàng còn dựa hẳn vào trong lòng chàng, cọ cọ vài cái.



Trên đỉnh đầu, một giong nói ôn nhu, trêu tức truyền đến: “Vì sao khanh khanh lại dựa gần vào ta?”



Trần Dung ngắm nhìn bầu trời, không chút để ý trả lời: “Muốn gần thì gần thôi.”



Lời này vừa thốt ra, tiếng cười khẽ vang lên.



Trần Dung liếc mắt một cái, trong con ngươi hắc bạch phân minh mang theo vẻ

tiếu lí tàng đao: “Thất lang đã quên rồi ư, A Dung ta đã phụng chỉ được

phép nuôi dưỡng mĩ thiếu niên mà.”



Giọng nói hòa hoãn như gió, lơ đãng truyền ra xa.



Nhưng đồng thời, tươi cười trên khuôn mặt tuấn tú của Vương Hoằng trở nên

cứng đờ, mà bốn phía vang lên tiếng ho khan liên tiếp. Tráng hán phát ra tiếng ho khan này, khi Vương Hoằng và Trần Dung nhìn lại, không hẹn mà

cùng cúi đầu tránh đi, có điều tiếng ho càng thêm vang dội.



Trần Dung cong mắt, thưởng thức tươi cười cứng ngắc kia của Vương Hoằng:

“Thất lang đừng buồn bực, trong Kiến Khang, chỉ sợ không ít người cũng

nghĩ như thế.” Nàng cười tủm tỉm nói: “Chàng buồn bực cũng vô dụng.”



Bệ hạ hứa để nàng nuôi dưỡng mĩ thiếu niên, mà nàng quay đi quay lại cũng

chỉ có quan hệ mờ ám với mĩ thiếu niên trước mắt này, hơn nữa, đêm đã

khuya còn gắn bó dựa vào nhau…… không phải cũng hợp với ý chỉ của bệ hạ

sao?



Vương Hoằng liếc mắt nhìn Trần Dung với ý cười trong suốt,

hai mắt đặc biệt sáng ngời, hừ một tiếng, quyết định không để ý tới bộ

dạng tiểu nhân đắc chí của nàng, nghiêng đầu chuyên chú nhìn về phía

chân trời.



Trần Dung thấy chàng không chiến mà lui, vô cùng đắc

ý, cong môi cười khanh khách, càng dựa vào người chàng. Nàng ôm cánh tay chàng, lẩm bẩm: “Ta là ngoại thất của chàng, chàng là tình nhân của ta, Thất lang, chàng và ta như thế, ở trong mắt người khác có tính là gian

phu dâm phụ hay không?”



Nàng cười rất nhẹ, ngữ khí cũng thực ôn

nhu, bởi vậy, bốn chữ ‘Gian phu dâm phụ’ thô tục kia bớt đi vài phần lỗ

mãng, lại thêm vài phần liếc mắt đưa tình.



Vương Hoằng mím môi, hừ nhẹ một tiếng, chàng hơi nghiêng người, không thèm quan tâm đến Trần Dung.



Trần Dung thấy thế, cười càng vui vẻ.



Đây là lần đầu tiên nàng khiến chàng á khẩu không trả lời được.



Trong tiếng cười vui khanh khách của Trần Dung, đột nhiên, Vương Hoằng đưa

lưng về phía nàng lạnh lùng nói: “Khanh khanh chớ để vui quá hóa buồn.”



Tiếng cười của Trần Dung càng vang.
“Thất lễ, thất lễ.” Hắn đặc biệt hành lễ như thế ở trước mặt Vương

Hoằng, thật sự coi nàng là một đại nhân vật mà mình đã từng gặp qua.



Cấp bậc lễ nghĩa thật sự chu toàn. Đầu tiên, Trần Dung hơi ngẩn ngơ, đảo

mắt lại cười lạnh thầm nghĩ: Đúng rồi, hắn là người của Nam Dương

vương…… Nam Dương vương bị nhóm sĩ tộc coi thường, lại bị người Hồ tấn

công khiến cho tổn thất, không thể không nịnh bợ một phụ nhân có quan hệ thân thiết với bệ hạ như ta.



Lúc này nàng rốt cuộc hiểu ra vì sao Vương Hoằng lại nói lần này nàng có thể xả giận rồi.



Trương Hoằng và mọi người nghe thấy câu hỏi của văn sĩ kia đồng thời ngẩn ngơ, nghiêm túc nhìn về phía Trần Dung.



Ánh mắt của Trương Hạng vẫn trong suốt bình thản như xưa. Hắn nhìn ngắm,

đột nhiên dường như nhớ ra cái gì đó, há hốc miệng không nói gì.



Nhớ ra thân phận của Trần Dung không chỉ là hắn, ở phía sau có mười mấy

người khe khẽ nói nhỏ: “Quang lộc đại phu này rất quen mặt.”



“Ta đã gặp qua nàng rồi, nàng là một thứ nữ trong chi hệ của Trần thị, lần

trước thành Nam Dương bị vây, không phải là nàng dẫn dắt chúng sĩ tốt

lao ra phá vây sao? Nhất định là vì việc lần đó mới được bệ hạ quý

trọng.”



“Thật sự là nàng đó sao?”



“Thế sự đúng là khó

lường, một nữ lang tục diễm như thế đảo mắt đã có thể ngồi chung xe với

Lang Gia Vương Thất?” Theo như cấp bậc lễ nghĩa của văn sĩ kia mà nói,

thân phận hiện tại của Trần Dung không phải là cơ thiếp của Vương Hoằng, mà là quý tộc có tư cách ngồi chung xe với chàng.



Trong tiếng

nghị luận đầy kinh ngạc, hâm mộ, Trần Dung cười nhẹ, nàng liếc nhìn văn

sĩ kia một cái rồi bình thản thu hồi ánh mắt.



Thấy nàng như thế, văn sĩ nhắm mắt theo đuôi phía sau xe ngựa tươi cười, hắn lùi lại hai

bước, liếc nhìn Trương Hạng một cái, khẽ phân phó: “Phụ nhân này không

thích ta, ngươi tới tiếp cận nàng đi.”



Trương Hạng mang theo ánh mắt phức tạp nhìn Trần Dung, một hồi lâu mới đáp: “Vâng.”



Dừng một chút, hắn nhủ thầm: Quang Lộc đại phu này hẳn là có cảm tình với

ta. Trước kia khi gặp qua ở phủ Nam Dương vương, nàng còn cố ý cười với

ta một cái.



Là một nam nhân, theo bản năng hắn tin rằng tươi cười đó không giống với bình thường.



Trong lúc đó, hắn đã đi chậm sau xe ngựa vài bước, vì vậy hắn lại nhanh chóng cất bước theo sát.



Lúc này, đoàn xe được mọi người vây quanh chạy vào thành. Văn sĩ kia đi ở

bên cạnh xe ngựa, hãy còn thao thao bất tuyệt: “Vương gia nhà ta vốn

muốn tự mình ra nghênh đón, thật không ngờ bị cảm phong hàn. Nếu có chỗ

nào đắc tội, còn thỉnh Thất lang đừng để ý.”



Đảo mắt, hắn nhìn

Trần Dung, lại nhếch miệng cười nói: “Từ lâu đã nghe thấy danh xưng của

Quang Lộc đại phu, quả nhiên. Lúc này đại phu đến Nam Dương, cần tận

dụng cơ hội ngắm cảnh mới được.”



Trong lúc hắn giới thiệu danh

lam thắng cảnh, Trần Dung ngắm nhìn cảnh vật phía trước, nhìn ngã tư

đường quen thuộc, dòng người quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn,

thần trí như rời khỏi thể xác.