Mị Công Khanh

Chương 174 : Kinh ngạc

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Trần Dung và Vương Hoằng được cung kính mời vào phủ Nam Dương vương.



Đảo mắt, trời đã tối.



Trần Dung tắm rửa thay quần áo xong, đi theo mấy tỳ nữ hướng tới một gian đại điện ở phía trước.



Lúc này trong điện đèn đuốc sáng trưng, tiếng sanh nhạc không dứt, đây là

dạ yến mà Nam Dương vương cố ý chuẩn bị để nghênh đón Vương Hoằng và

nàng.



Chỉ chốc lát, Trần Dung đã đi tới cửa chính của đại điện,

một thiếu niên diện mạo tuấn mỹ lớn tiếng kêu lên: “Quang Lộc đại phu

đến –”



Tiếng kêu vừa thốt ra, trong điện trở nên im lặng.



Trần Dung mỉm cười, cất bước đi vào.



Ánh nến và đèn lồng giao hòa lẫn nhau, chiếu sáng đại điện tỏ rõ như ban ngày.



Trong đại điện, trên mấy trăm tháp đã đầy người ngồi, giờ phút này Trần Dung

đi vào, bọn họ đồng thời quay đầu nhìn nàng đánh giá một lúc.



Nam Dương vương mập mạp ngồi ở chính giữa đại điện, lão ta đang rót rượu từ từ nhấp từng ngụm, dường như không chú ý Trần Dung đã tới, cũng không

hề ngẩng đầu nhìn nàng.



Trần Dung thấy thế, cười lạnh, chân vừa mới bước qua cửa đã ngừng lại.



Nàng cứ đứng ngay phía cánh cửa, trong sự chú mục của mọi người, quay đầu

hỏi người gác cổng kia: “Thất lang đã đến chưa?” Giọng nói trong trẻo mà mĩ đãng, trên mặt mang theo tươi cười đưa tình.



Tuy giọng nói của nàng không hề cố ý đề cao, nhưng mọi người đang ngồi ở đây đều chú ý tới, sao có thể không nghe thấy?



Lần này người đến tham gia yến hội đều là quý tộc trong thành Nam Dương,

nắm bắt tin tức rất nhanh nhạy. Bọn họ biết, Quang Lộc đại phu đứng

trước mắt này, chẳng những là một đạo cô, còn là một đạo cô phong lưu,

nàng có mối quan hệ không rõ ràng với Vương Hoằng và bệ hạ.





điều khiến bọn họ ngẩn ngơ là Quang Lộc đại phu này không coi lễ giáo ra gì, cứ thế đứng ở trước cửa đại điện, không e dè mà gọi thẳng danh hào

của Thất lang!



Trong sự im lặng, người gác cổng thoáng nhìn ra

bên ngoài, lập tức hướng tới Trần Dung khom người trả lời: “Hồi bẩm đại

nhân, đã đến rồi.”



Trần Dung theo ánh mắt của hắn nhìn lại.



Quả nhiên, mĩ thiếu niên mặc quần áo trắng đang tao nhã bước đến không phải Vương Hoằng thì là ai?



Giờ phút này, đi theo phía sau chàng là mười nữ tử xinh đẹp, nhìn kỹ thì

đám người đó có vẻ là nữ lang, xem ra, đều là nữ nhi quý tộc trong thành Nam Dương.



Vương Hoằng thản nhiên đi đến, liếc nhìn Trần Dung

đứng trước cửa đại điện trong ánh đèn đuốc, không khỏi cong khóe miệng,

lộ ra mỉm cười nhợt nhạt.



Mặc dù tươi cười này nhợt nhạt, lại

giống như gió xuân thổi qua cây tùng, giống như trăng sáng nhô cao, vô

cùng sáng ngời. Tươi cười như thế rất hợp với một thân trường bào trắng

đứng dưới ánh trăng kia, thật sự có vài phần phiêu nhiên thoát tục.



Trần Dung đáp lại chàng một nụ cười.



Nàng cất bước, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, chẳng những không bước vào đại điện, ngược lại còn đi về phía Vương Hoằng.



Nàng đi nhanh tới trước mặt chàng, trong ánh mắt của đám nữ lang, nàng vươn

bàn tay trắng nõn kéo vạt áo của chàng, cực kỳ thân thiết, cũng cực kỳ

ngang hàng tùy ý sửa sang lại vạt áo của chàng, Trần Dung cười nhẹ rồi

hỏi: “Vì sao giờ mới đến?”



Ánh mắt Vương Hoằng lẳng lặng nhìn cử chỉ khác hẳn với thường ngày của nàng, trả lời: “Không phải đã tới rồi sao?”



Hai mắt Trần Dung sáng ngời, cười rộ lên, xoay người lại, đi ở phía trước

chàng: “Đi thôi, đừng để vương gia chờ quá lâu.” Dứt lời, nàng phiêu

nhiên đi vào điện.



Trong lúc đám nữ lang trợn mắt há hốc mồm,

tựa hồ Vương Hoằng không chú ý tới, một nữ nhân như Trần Dung dám đi ở

phía trước mình, cũng tựa hồ không chút nào để ý, nàng dùng một thái độ

ngả ngớn, ngang hàng cười nói với mình.


Đầu tiên Trương Hạng ngẩn ngơ, ngược lại nghe thấy Trần Dung suy nghĩ cho mình như thế, không

khỏi cảm động lại vái chào, nghẹn ngào nói: “Đại phu khoan dung độ

lượng.” Dừng một chút, hắn cắn răng nói: “Tiểu nhân, vẫn muốn……” Lúc

này, hắn muốn biểu lộ sự trung thành, bởi vậy cất cao giọng nói.



Không đợi hắn nói xong, Trần Dung đã lạnh lùng quát: “Trở về!”



Tiếng quát của nàng đã ngắt lời hắn.



Trương Hạng cùng chúng phó đồng thời rùng mình, Trần Dung quay đầu. Nàng nâng

cằm, sắc mặt trắng bệch có sự lãnh ngạo nhìn Trương Hạng chăm chú, sau

đó vung ống tay áo, nghênh ngang rời đi.



Trương Hạng ngây người một hồi lâu, mới cúi đầu xoay người.



Đám người Trương Hạng vừa rời đi, giọng nói thanh nhuận của Vương Hoằng từ

bên ngoài thản nhiên truyền đến: “Đều thu dọn vào đây đi.”



Thu hồi?



Đó là tài vật của nàng mà!



Trần Dung vội ngồi dậy khỏi tháp, hoảng hốt xông ra ngoài.



Vọt tới bên cạnh cửa, Trần Dung dựa vào khung cửa, cảnh giác nhìn Vương Hoằng chăm chú.



Bọn người hầu quả thật đang khuân vác tài vật, có điều bọn họ đang chuyển về phía tẩm phòng của nàng



Sau khi Vương Hoằng liếc nhìn các thùng gỗ một cái, lại quay đầu nhìn về phía Trần Dung.



Chàng đối diện với Trần Dung vừa mới thu hồi ánh mắt cảnh giác về.



Trong nháy mắt, chàng hiểu được, chàng thản nhiên đến gần, mãi cho đến khi

bóng dáng của chàng phủ lên người nàng, chàng ôn nhu, khe khẽ thở dài:

“Khanh khanh đang phòng bị ta sao?”



Trần Dung ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu lên, nở nụ cười, nàng há mồm định phủ nhận.



Nhưng mà, khi nàng đối mặt với hai mắt trong suốt cao thượng của chàng, lời nói kia lại nghẹn trong cổ họng.



Trước vẻ mặt của nàng, Vương Hoằng tươi cười, chàng xoay người rời đi.



Nhìn bóng dáng áo trắng của chàng tiêu sái rời đi, môi Trần Dung mấp máy. Cuối cùng, vẫn không thể nói nên lời.



Sau khi ngủ một đêm, hối lỗi của Trần Dung đối Vương Hoằng đã trở thành hư

không: Người này ăn mình không sót lại chút gì, lại còn uy hiếp lợi dụng lừa gạt mình bao nhiêu chuyện, phòng bị chàng thì có gì không đúng? Lại nói tiếp bản thân quá kém cỏi, chàng vừa thở dài nói một câu đã khiến

trong lòng mình không thể thoải mái.



Rửa mặt chải đầu xong, Trần Dung gọi hạ nhân mà Vương Hoằng sắp đặt ở trong sân viện của mình đến.



“Tình hình hiện tại của thành Mạc Dương như thế nào rồi?”



Mọi người thật không ngờ nàng đột nhiên nhắc tới thành Mạc Dương, tất cả

đều ngẩn ra, một hồi lâu, một văn sĩ tiến lên trả lời: “Mọi thứ đều như

thường. Người Hồ đã sớm lui, trong thành không còn mấy ai.”



Trần Dung gật đầu, nàng thi lễ với văn sĩ kia, khách khí nói: “Nghe nói thành chủ do triều đình phái tới cũng đã đến đó.”



Lời này của nàng vừa thốt ra, mọi người đồng thời ngẩng đầu, mở to mắt nhìn nàng.



Trần Dung lại giống như không biết bản thân vừa nói ra điều gì, nàng tiếp

lời: “Còn thỉnh công mang theo tiền vật đến đó, sau khi gặp mặt thành

chủ thì nói ta cùng với Thất lang nguyện ý mua điền sản ở thành Mạc

Dương.” Nàng chỉ vào số tiền vừa mới bảo bọn người hầu đem ra, chỗ này

chiếm một nửa trong số tài vật tối hôm qua Nam Dương vương đưa tới.



Văn sĩ kia không trả lời, mà quay đầu đi, nhìn lang quân đang dựa cửa đứng đó.



Giờ phút này, Vương Hoằng mỉm cười, lẳng lặng nhìn Trần Dung. Đối mặt với

hai mắt trong suốt như nước có chút kinh ngạc của chàng, Trần Dung thản

nhiên tươi cười.



Nàng biết chàng không hiểu rõ suy nghĩ này của

nàng, có điều như vậy mới tốt, đối với một nam nhân có thói quen nắm

trong tay mọi thế sự biến chuyển, những gì không biết thì luôn cảm thấy

thú vị.



Mà nàng, về tình về lý, đều không muốn chàng hiểu rõ nàng.