Mị Công Khanh

Chương 175 : Tái kiến Mộ Dung Khác

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Sau khi chúng phó Vương gia nhận được mệnh lệnh của Trần Dung thì quay đầu nhìn về phía lang quân nhà mình.



Lúc này Vương Hoằng vẫn đang lẳng lặng nhìn Trần Dung, chàng thu hồi ánh mắt, không chút để ý khẽ gật đầu.



Vừa nhận được sự đồng ý của chàng, chuyện kế tiếp cứ theo lẽ thường mà thực hiện, hôm đó, mọi người mang theo tiền tài rời đi.



Sau đó, Trần Dung gặp lại phó dịch của mình ở Nam Dương, mọi thứ nằm trong

dự đoán của nàng, điền sản cùng cửa hàng lúc trước nàng mua về, từ khi

người Hồ lui binh, cộng thêm việc triều đình coi trọng thành Nam Dương

giờ đã vững bước tăng giá trị tài sản hơn gấp mười lần.



Trần

Dung biết, đây mới chỉ là sự bắt đầu, ở trong trí nhớ của nàng, điền sản cửa hàng ở Nam Dương mười năm sau so với bây giờ tuyệt đối quý hiếm hơn nhiều so với bây giờ. So với lúc trước nàng tích trữ mua về ước chừng

sẽ tăng giá trị lên gấp trăm lần.



Nàng nghĩ rằng nếu không có việc gì xảy ra ngoài ý muốn, kiếp này nàng không cần phải lo lắng vì tiền tài nữa.



Mấy ngày kế tiếp, đều không thấy bóng dáng của Vương Hoằng. Trần Dung thầm

nghĩ, tên kia hơn phân nửa là đang đi điều tra chân tướng năm đó bị vây

khốn ở thành Mạc Dương.



Chàng vừa đi, đại bộ phận hộ vệ Vương

gia cũng biến mất, cùng với số hạ nhân đến mua điền sản ở thành Mạc

Dương, hiện tại chỉ có mười người ở lại bên cạnh Trần Dung.



Trong thành Nam Dương, vẫn là ca múa mừng cảnh thái bình.



Trần Dung ngồi trong xe ngựa, lẳng lặng lắng nghe tiếng ca truyền ra xa xa,

nhìn chân trời đầy ánh chiều tà, nàng nhẹ giọng nói: “Đi Trần phủ nhìn

xem thế nào.”



“Vâng.”



Xe ngựa đảo mắt đã tới bên ngoài

Trần phủ, ngày xưa, nơi này luôn người đến người đi, nhưng hiện tại lại

vắng vẻ lạnh lẽo như thế. Đúng rồi, chủ nhân không có ở đây, bọn người

hầu cũng chỉ là trông coi tòa nhà, làm sao còn có được tình cảnh náo

nhiệt như ngày trước.



Sau khi Trần Dung báo thân phận với người gác cổng, xe ngựa chạy tới sân viện nàng từng ở.



Cửa viện không đóng.



Trần Dung bước xuống xe ngựa, đẩy ra cánh cổng nặng nề, bước vào sân.



Trong sân, tuy rằng vẫn sạch sẽ như trước nhưng lại hoàn toàn trống rỗng. Cỏ dại mọc ở góc tường, cảnh vật có vẻ tiêu điều.



Trần Dung ngơ ngác đứng một lúc, bỗng nhiên nàng cảm thấy hoảng hốt, nhất

thời, tòa nhà ở Bình thành xuất hiện ở trước mắt nàng, nhất thời, lại
hốt, khóe miệng Mộ Dung Khác cong lên nở nụ cười, gã đi đến phía sau

nàng, giọng nói trầm thấp mà ôn hòa: “A Dung đừng vội sợ hãi, nàng là

khách quý của ta.” Dừng một chút, gã nói: “Nghĩ đến không bao lâu nữa,

Nhiễm lang hoặc Vương lang của nàng sẽ tới đón nàng về.”



Giọng nói dễ nghe bay vào trong tai, giúp Trần Dung chậm rãi tỉnh táo lại.



Nàng cười cười, thẳng lưng, cũng không quay đầu lại: “Hay là Khác tiểu lang

nghĩ rằng, anh hùng người Hán chúng ta cũng giống như người Hồ các

ngươi, sẽ bởi vì một phụ nhân mà không để ý tới đại cục?”



Nàng vừa cười lạnh vừa nói: “Lần này Khác tiểu lang uổng công làm tiểu nhân rồi.”



Dứt lời, nàng nhấc bước chân, dáng người mạn diệu mang theo ngạo mạn đi về phía trước.



Vài nữ tử người Hán vội vàng ôm đồ đuổi theo.



Trần Dung được bọn họ dẫn vào trong một doanh trướng, doanh trướng này ở

ngay bên cạnh doanh trướng của chủ soái. Khi nàng đi qua, bốn phía thỉnh thoảng có sĩ tốt người Hồ mở miệng giễu cợt, ồn ào, chỉ trỏ.



Vừa tiến vào doanh trướng, Trần Dung liền nói: “Rửa mặt cho ta đi.”



“Vâng.”



Mấy tỳ nữ bận bịu, bưng nước, lấy khăn mặt, ôm gương đồng đến.



Trần Dung ngồi xuống, nàng ngắm nhìn mình trong gương đồng, gương mặt vẫn xinh đẹp như hoa nở rộ vào mùa xuân.



Ánh mắt nàng liếc lên búi tóc, trên đó có cài một cây trâm….. Nhìn nó, Trần Dung dần dần bình tĩnh lại.



Khi mấy tỳ nữ tiến lên giúp nàng rửa mặt chải đầu, Trần Dung nhíu mày liễu, tâm tư thay đổi thật nhanh.



Nàng quan trọng đến mức nào, nghĩ đến trên thế gian này không ai hiểu rõ

điều đó hơn bản thân nàng. Người như Nhiễm Mẫn thật sự sẽ không vì một

phụ nhân hay thay đổi thất thường, không phân biệt được tốt xấu như nàng mà mạo hiểm làm gì. Về phần Vương Hoằng thì sao?



Trần Dung lắc

đầu, hoảng hốt thầm nghĩ: Chàng là thiên chi kiêu tử của Lang Gia Vương

thị, làm sao có thể mạo hiểm như vậy? Nói đến nói đi, bản thân chỉ là

một phụ nhân mà chàng ngẫu nhiên động tâm, nhàn hạ tìm niềm vui mà thôi. Nếu so sánh với ích quốc lợi nhà, liên quan đến sinh tử, nàng không là

cái gì cả.



Trên thế gian này, người thật sự quan tâm nàng có lẽ

cũng chỉ có Bình ẩu và Thượng tẩu mà thôi? Khi Đại ca nhìn thấy nàng, có lẽ sẽ đau lòng vì nàng. Không thấy thì cũng không có gì để bận tâm.



Hít một hơi, Trần Dung ngừng suy nghĩ miên man, cắn răng nghĩ ngợi: Không

thể ngồi chờ chết, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, ta thật vất vả mới đi đến được bước này, không thể cứ thế mà buông tha được.