Mị Công Khanh
Chương 176 : Nàng đáng giá
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
Khi Vương Hoằng tiến vào thành Nam Dương thì đã là nửa đêm.
Chàng vừa mới vào phòng, một loạt tiếng bước chân truyền đến.
Trong nháy mắt, một giọng nói cả kinh vang lên: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Không ai trả lời, chỉ có tiếng động liên tiếp quỳ xuống đất.
Vương Hoằng vừa mới tiếp nhận khăn nóng lau mặt, lúc này ngừng động tác lại.
Chàng từ từ buông khăn xuống, cất bước ra cửa phòng.
Ngoài cửa phòng là một nhóm hán tử đang quỳ ở đó.
Bọn họ nhìn thấy Vương Hoằng đi ra, đồng thời lộ ra thần sắc xấu hổ, quỳ xuống không ngẩng đầu lên nổi.
Bước chân của Vương Hoằng trở nên cứng đờ.
Một hồi lâu, chàng mới cất bước đi lên bậc thang.
Nhìn những người này, giọng nói của chàng trầm thấp mà lướt nhẹ như gió thoảng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Một hộ vệ dập đầu một cái thật mạnh, đáp lời một cách khổ sở: “Tại hạ vô
năng. Sau khi Trần thị A Dung tiến vào Trần phủ thì không thấy đâu nữa.”
“Không thấy đâu?”
Tươi cười của Vương Hoằng có chút hư vô mờ mịt, chàng nhẹ nhàng hỏi: “Không thấy đã bao lâu? Có điều gì dị thường hay không?”
Làm sao chúng hộ vệ đã từng nghe giọng điệu nói chuyện này của chàng? Lập tức càng cúi thấp người hơn.
Hộ vệ kia xấu hổ nói: “Từ giờ đầu giờ thân hôm qua, không có gì khác thường cả.”
Dừng một chút, hộ vệ kia lại tiếp lời: “Tại hạ cũng tra hỏi hạ nhân của Trần phủ, cũng không thấy có điều gì dị thường.”
Không có gì khác thường, vậy mà một người sống sờ sờ ra đấy bỗng dưng biến mất?
Vương Hoằng lạnh lùng nhìn bọn họ chăm chú, một hồi lâu, chàng nhắm lại hai
mắt, từ từ nói: “Có thể lẻn vào Trần phủ bắt người đi, thực hiển nhiên,
người này sớm đã có chuẩn bị. Có năng lực ở ngay dưới mí mắt của ngươi
thần không biết quỷ không hay rời đi, thực lực của những người chắc chắn không kém cỏi.”
Chàng nói tới đây, ánh mắt liếc nhìn phương xa, thì thào nói: “Đã sớm có chuẩn bị, thực lực lại không kém, người như
vậy đối phó với một phụ nhân nhất định sẽ không là vì thù riêng, chắc
hẳn bọn họ có ý đồ khác…… Hẳn không lâu nữa, ta có thể biết được.”
Những người đi theo chàng đều là tinh nhuệ của Vương gia, sau khi Vương Hoằng vừa nói sau, bọn họ liền hiểu được ý tứ của chàng.
Vương Hoằng lại cúi đầu nhìn về phía mọi người.
Nhìn bọn họ chăm chú, chàng nhẹ nhàng nói: “Các ngươi thật sự làm cho ta thất vọng.”
Giọng nói nhẹ nhàng mà nhạt nhẽo.
Nhưng lời này vừa thốt ra, mười người quỳ dưới đất không dậy nổi, mồ hôi vã
như mưa…… chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt trở nên trắng bệch, tái xanh rồi lại trắng bệch, đến khi Vương Hoằng xoay người rời đi, một hộ vệ mới
run giọng nói: “Làm cho lang quân thất vọng, thật sự không chịu nổi. Nếu không thể cứu Quang Lộc đại phu về, nguyện lấy cái chết để tạ tội.”
Giọng nói của hắn không lớn, không phải nói cho Vương Hoằng đã rời đi nghe thấy, mà là nói cho chính mình cùng đồng bọn nghe.
Khi hắn nói như vậy, mấy hộ vệ còn lại cũng có chung vẻ mặt, họ hơi nhếch môi, trên mặt hiện ra thần sắc quyết tuyệt.
Buổi chiều hôm đó, Vương Hoằng đã biết tin tức của Trần Dung.
Trên tháp của chàng có đặt một phong thư, mặt trên là hành thư duyên dáng,
rành mạch viết rõ mấy câu: ‘Thất lang tao nhã, Khác thật sự ngưỡng mộ,
thỉnh phụ nhân của quân, chỉ vì muốn cùng quân ước hẹn. Chờ quân tới
ngày Tân Sửu, nếu quân không tới, Khác nguyện đưa phụ nhân của quân vào
hồng trướng, lấy khao toàn quân. Mộ Dung Khác.’ hồng trướng, cũng chính
là lều trại của quân kỹ.
Phía sau Vương Hoằng có năm người đứng
đó, gần như Vương Hoằng vừa buông thư xuống, bọn họ liền tiến lên, cầm
lấy lá thư đọc lại lần nữa.
Năm người xem xong, sắc mặt đều thay đổi hoàn toàn.
Một phụ tá trung niên tiến lên một bước sau lưng Vương Hoằng, trầm giọng
nói: “Lang quân, vạn vạn lần không thể để ý tới. Mộ Dung Khác là người
luôn đầy mưu mô, lại đã có chuẩn bị mà đến, lang quân không đáng vì một
phụ nhân mà mạo hiểm!”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, một phụ tá khác cũng tiến đến.
Hắn chắp tay nói: “Lời ấy rất đúng. Lang quân, dù sao Quang Lộc đại phu chỉ là một phụ nhân, cứu hay không cứu thì cũng không hề ảnh hưởng đến
thanh dang của lang quân.”
Phụ tá thứ ba cũng kêu lên: “Đúng vậy, lang quân không thể trúng kế khích tướng của gã.”
“Lang quân, dù cho Quang Lộc đại phu có thế nào thì cũng chỉ là một phụ nhân mà thôi.”
“Vạn mong lang quân cân nhắc, Mộ Dung Khác không phải cùng một hạng người
như chúng ta, gã muốn đẩy lang quân vào chỗ chết. Thật sự không đáng vì
một phụ nhân mà mạo hiểm…… Người trong thiên hạ kỳ vọng rất nhiều vào
lang quân, nếu biết lang quân vì một phụ nhân mà không màng đến an nguy
của bản thân, chỉ sợ lòng người sẽ vô cùng thất vọng.”
Người nói cuối cùng nói thẳng vào trọng điểm.
Dừng một chút, khóe môi của nàng cong thành tươi cười yêu diễm, nàng khẽ cầu xin: “Tướng quân hẳn cũng biết tính cách của A Dung …… Tới khi đó, A
Dung chỉ cầu được chết một cách sạch sẽ.”
Nàng cúi đầu, ánh mắt
trong suốt sáng ngời, không buồn không vui nhìn gã, cầu nói: “Tướng
quân, trên đời này phụ nhân dám thong dong chịu chết, chỉ sợ cũng chỉ có một mình ta. Nếu như bọn họ không đến, khi A dung đã trở nên vô dụng,
có thể ban cho A Dung một cái chết tôn nghiêm được không?”
Dưới mặt nạ bằng đồng, hai mắt thâm thúy của Mộ Dung Khác không hề chớp nhìn nàng chăm chú.
Chậm rãi, gã thở dài một tiếng, nói: “Phụ nhân như nàng, trách không được
với thủ đoạn của Vương Thất, cũng không thể bỏ xuống được.”
Nói tới đây, gã rũ mắt, một chút thần sắc cô đơn chợt lóe rồi biến mất.
Một hồi lâu, trong ánh nhìn chăm chú của Trần Dung, gã gật đầu nói: “Được, ta hứa sẽ cho nàng tôn nghiêm.”
Mấy chữ vừa thốt ra, Trần Dung cười rạng rỡ. Nàng đứng lên, thận trọng thi lễ với gã: “Đa tạ tướng quân thành toàn.”
Mộ Dung Khác ngả người về phía sau.
Dưới mặt nạ, hai mắt thâm thúy của gã vẫn yên lặng nhìn Trần Dung chăm chú.
Nhìn ngắm, gã cất giọng cười, đột nhiên nói: “Trước đó, ta cũng suy nghĩ giống như nàng.”
Trong ánh mắt mang ý hỏi của Trần Dung, gã cong khóe miệng: “Ta nghĩ bọn họ
sẽ không đến. Bắt nàng tới cũng chính muốn khiến cho Vương Thất và Nhiễm Mẫn thêm ngột ngạt mà thôi. Có điều…”
Gã yên lặng nhìn Trần
Dung, trong ánh mắt không hề che giấu sự tán thưởng cùng kinh diễm:
“Hiện tại ta không nghĩ như vậy nữa. Trần thị A Dung, bọn họ sẽ đến, cho dù không phải tự mình mạo hiểm cũng sẽ cố hết sức vì nàng.”
Trong lúc Trần Dung nhíu mày ra vẻ không tin, giọng nói gã trầm thấp mà từ
tính như gió khẽ lướt qua: “Một phụ nhân tốt đẹp như vậy cũng không thử
cứu một lần, về sau, có sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
Đây là một sự đánh giá rất cao.
Trần Dung nhìn Mộ Dung Khác, chỉ thấy gã đang ngửa mặt ngắm nhìn bầu trời
xuất thần. Gương mặt dưới mặt nạ bằng đồng trong ánh lửa lại tản ra vẻ
tịch mịch thiên cổ.
Trần Dung phất phất tay, ý bảo một thân vệ của Mộ Dung Khác đến gần, nhẹ giọng nói: “Lấy cầm đến.”
Thân vệ kia ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Khác, thấy gã xuất thần, ngẫm nghĩ, lại gật đầu rời đi.
Chỉ chốc lát, một cây thất huyền cầm đặt trước mặt Trần Dung.
Trần Dung ngồi khoanh chân, bàn tay trắng nõn đặt lên dây cầm.
Khi ngón tay nàng vừa gẩy, một chuỗi tiếng nhạc du dương bay ra.
Trong tiếng đàn uyển chuyển, du dương mang theo thê lương tịch mịch, Trần
Dung ca xướng: “Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập. Nhất cố
khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc. Trữ bất tri khuynh thành dữ
khuynh quốc? Giai nhân nan tái đắc! Giai nhân tái nan đắc……”
Câu thơ này vốn là ca tụng mỹ nhân, tràn ngập sung sướng, nhưng thốt ra từ miệng của Trần Dung lại có ý thương cảm triền miên.
Hơn nữa, một câu ‘Giai nhân nan lại’ kia, Trần Dung nhấn mạnh ngữ điệu, tỏ rõ ý tương tư, vô vọng khổ sở trong đó.
Dường như, nó đang muốn nói cho mọi người biết, mất đi chính là mất đi, vĩnh
viễn chỉ có một người duy nhất, sẽ không xuất hiện người thứ hai nữa.
Cho dù có mỹ nhân khác đẹp hơn, nhưng đó cũng không phải là nàng.
Dường như, nó nói cho mọi người biết, cho tới bây giờ việc trên thế gian đều
như thế, người hay vật cũng vậy, đều là độc nhất vô nhị.
Nó lướt qua sinh mệnh mỗi người, từ nay về sau sẽ biến mất không thể tìm thấy bóng hình.
Khi ngươi đầu bạc nhìn lại mới phát hiện, tốt đẹp kia trong nháy mắt đã xa
rời thành vĩnh viễn…… Sẽ không có nữa, cũng giống như chưa từng xuất
hiện.
Tiếng đàn tiếng ca này lộ ra trong trẻo nhưng lạnh lùng, lộ ra một loại tâm tư, lộ ra một loại hoa lệ cùng sáng lạn.
Vì thế, sự thê lương này càng làm cho người rơi lệ.
Bất tri bất giác, Mộ Dung Khác đỏ hốc mắt.
Không đợi tiếng đàn dừng lại, gã đứng phắt dậy, đi nhanh về phía trước.
Chúng thân vệ thấy thế, vội vàng đuổi theo.
Lúc này, Mộ Dung Khác sải bước đi ra vài bước phục hồi tinh thần.
Gã yên lặng nhìn chằm chằm Trần Dung đang đánh cầm, thần thái yên tĩnh
xinh đẹp, thấp giọng nói: “Truyền lệnh xuống, ai cũng không được động
vào nàng!”
“Vâng!”
Mệnh lệnh “Ai cũng không được động vào nàng” truyền vào tai Trần Dung một cách rành mạch.
Tức thì, tay Trần Dung khẽ lướt, tiếng đàn càng thêm du dương uyển chuyển.