Mị Công Khanh

Chương 177 : Ứng đối

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Sau khi Mộ Dung Khác rời đi đã lâu, tiếng đàn mới thản nhiên ngừng lại.

Từ từ đẩy cầm ra, Trần Dung đứng lên, thong thả bước hướng tới lều trại

của mình.



Đi vào trong lều trại, sau khi vẫy lui hai tỳ nữ, Trần Dung nằm ngửa trên tháp, cẩn thận suy ngẫm.



Nếu Mộ Dung Khác đồng ý sẽ không làm nhục nàng, vậy mấy ngày tới nàng sẽ được an toàn.



Có điều, một nữ tử độc thân bị nhốt giữa vạn quân, lại bị trông coi suốt

ngày, muốn chạy trốn ra ngoài, còn phải cẩn thận suy nghĩ……



Bên ngoài, tiếng cười đùa truyền đến từng đợt.



Trong lúc nàng trằn trọc, thời gian nhoáng một cái đã bảy ngày trôi qua.



Một ngày, tiếng vó ngựa vang lên bên ngoài doanh trướng của chủ soái.



“Bẩm đại vương, có cấp báo.”



Mộ Dung Khác chậm rãi đi ra, vươn tay tiếp nhận sách lụa trong tay sĩ tốt.



Thấy gã nhìn sách lụa kia trầm ngâm không nói gì, hai phụ tá tiến lên, nhẹ giọng gọi: “Vương?”



Mộ Dung Khác đặt sách lụa trước mặt bọn họ, nói: “Đọc đi.”



Hai người vội vàng tiếp nhận.



Nhìn thoáng qua, hai người mừng rỡ: “Vương, đây là tin tức vô cùng tốt mà.”



Một phụ tá khác cũng vui mừng nói: “Đúng vậy. Chúng ta thật sự may mắn.”



Ba người đều vui vẻ ra mặt, lúc này Mộ Dung Khác dẫn binh lẻn vào vốn là

một chuyện rất mạo hiểm. Phải biết rằng, từ khi bệnh tình của Thạch Hổ

nặng thêm, Nhiễm Mẫn đã hoàn toàn khống chế thành Nam Dương này, thế lực đã được bành trướng. Hơn nữa bên trong gia tộc Mộ Dung của tộc Tiên Ti

cũng không hề đoàn kết, sau khi bàn bạc, Mộ Dung tộc Tiên Ti đã quyết

định buông tha khu vực này, chuyên tâm bảo vệ Kế thành kia.





lần này Mộ Dung Khác mang theo kỵ binh đi về phía nam, vốn là lén lút

thực hiện sau lưng tộc nhân. Một lần trước thua dưới tay Vương Hoằng, gã phẫn hận không cam lòng, không trả thù thì không thể chịu nổi.



Trong nhóm bộ hạ, bọn họ có chút phê bình kín đáo đối với hành vi khinh suất của Mộ Dung Khác.



Hiện tại thì không cần phải sợ nữa. Nếu có thể cướp được tiền tài và bắt

được thành chủ của Mạc Dương quay về, ngay cả bệ hạ cũng không thể nói

gì hơn. Mà tộc nhân trước sau đều sẽ chúc mừng Thái Nguyên vương nhà

mình.



Ba phụ tá cười đùa một hồi, chuyển sang nhìn Mộ Dung Khác, một người vui mừng nói: “Vận may của vương đúng là ngập trời.”



Hắn cười đến đây, lại nhìn thấy Mộ Dung Khác lắc đầu, trên mặt không thấy vẻ vui thích.



Chúng phụ tá cả kinh, cùng nói: “Vì sao vương lại không vui?”



“Không ngoài dự liệu.” Mộ Dung Khác chắp hai tay sau lưng, thong thả đi từng

bước ở trong trướng, sau khi dạo qua một vòng, gã trầm giọng nói: “Việc

này ta đã sớm biết.”



Gã ngẩng đầu lên, mím môi suy nghĩ: Mấy

thành trì lớn như Nam Dương, Mạc Dương, Kỳ Dương, đối với người Tấn mà

nói là vô cùng quan trọng. Bất luận kẻ nào muốn xông vào Kiến Khang,

bước đầu tiên sẽ phải đánh hạ mấy tòa thành trì này, rồi vượt sông,

người Tấn sẽ không còn nơi hiểm yếu để phòng thủ.



Gã nghĩ, ngay

cả khi người Tấn không đoàn kết cũng sẽ tính toán như vậy. Gã dự đoán

tình hình ở thành Kiến Khang vừa ổn định, người Tấn sẽ trọng phái thành

chủ đến đóng ở thành Mạc Dương và Kỳ Dương.



Sự tình quả thật bị gã đoán trúng.


Suy nghĩ một lúc, gã phất phất tay: “Ngươi lui ra đi.”



“Vâng.” Sĩ tốt kia lĩnh mệnh lui xuống.



Lúc này mới chỉ là ban ngày.



Đảo mắt, lại vào đêm.



Trần Dung bị bắt buộc ở lại doanh trướng của Mộ Dung Khác, không thể bước

ra, mà nàng cũng không dám đi ra ngoài, Trần Dung đành đùa nghịch thất

huyền cầm của Mộ Dung Khác.



Nhìn ánh lửa thiêu đốt ở bên ngoài,

Trần Dung tấu nên ‘Thanh phong khúc’ hết lần này đến lần khác, khúc này

cực thanh tĩnh, cực bình thản, có thể khiến cho lòng người tâm bình khí

hòa. Có điều do Trần Dung tấu nên, khúc bình thản này lại có chút hoa

lệ, không khỏi làm cho người ta nhớ đến cảnh sắc núi sông trải dài ở gia hương.



Bất tri bất giác, càng ngày càng nhiều người lắng nghe, càng ngày càng nhiều nhóm Hồ tốt hát ca dao của cố hương.



Một loạt tiếng bước chân truyền đến.



Mộ Dung Khác dựa vào vách lều trại, dưới mặt nạ hai mắt gã sáng ngời, gã

mỉm cười, lắc lắc chén rượu, nói với giọng trầm thấp: “A Dung muốn sĩ

tốt của ta thương nhớ cố hương, không có lòng chinh chiến sao?” Gã cười

vui vẻ: “Năm đó Hạng Võ bốn bề thọ địch, A Dung lại chỉ có một mình, nếu không, ta giúp nàng một tay, gọi mấy nhạc kĩ đến làm bạn với nàng?”



Nhạc kĩ đến làm bạn? Trần Dung rùng mình một cái, hiện tại nàng vừa nghe đến chữ “Kỹ” này thì nhớ tới một đôi mắt như dã thú.



Cười khổ một cái, Trần Dung nhẹ nhàng chậm chạp đặt tay lên huyền cầm, ngẩng đầu nhìn gã.



Đối diện với hai mắt thâm thúy của Mộ Dung Khác, Trần Dung cố gắng cười

nói: “Quân quá lo lắng rồi.” Nàng thở dài một hơi, đứng lên nói: “Việc

vô dụng thế này, ta cần gì phải làm?”



Mộ Dung Khác nhìn nàng một lúc lâu, cũng không nói thêm nữa, xoay người rời đi.



Nhìn bóng dáng của gã, Trần Dung rũ mắt, một lần nữa ngồi xuống. Khúc nhạc trong tay đã thay đổi trở nên sung sướng nhẹ nhàng.



Nàng đúng là biết nghe lời.



Mộ Dung Khác quay đầu, liếc nhìn nàng một cái.



Đến khi tiếng bước chân của gã đi xa, tiếng đàn của Trần Dung vẫn còn thản

nhiên truyền đến: Có lẽ, người Vương Hoằng vẫn ở quanh đây, nàng chỉ

muốn để cho chàng biết vị trí cụ thể của mình.



Có lẽ vẫn chỉ vô dụng, có lẽ lại không phải. Ai biết được?



Đúng lúc này, lại có một loạt tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.



Tiếng vó ngựa vội vàng ập đến, phá tan sự yên tĩnh của bầu trời đêm. Kỵ sĩ

kia vừa nhìn thấy Mộ Dung Khác thì xoay người xuống ngựa, vội vã chạy

tới gần, bẩm báo: “Vương, tướng quân Mộ Dung Vu và tướng quân Hồ Diễn

Thành, từ sau khi phân công vào buổi trưa nay, một canh giờ trước, bóng

dáng của hai người đó đã không thấy đâu, cũng không thấy có tin tức hồi

báo.”



Cái gì?



Mộ Dung Khác vội ngẩng đầu, nặng nề nhìn

người nọ chằm chặp. Chỉ chốc lát, gã đứng lên, đi nhanh hướng tới trong

quân trướng. Chúng tướng thấy thế, vội vàng đuổi theo.



Mà trong

doanh trướng, Trần Dung đang tấu cầm vội vàng ngừng tay, lặng yên không

một tiếng động rời khỏi đó. Đi ra bên ngoài doanh trướng, nàng cũng

không đi xa, mà mang theo bộ dạng phục tùng liễm mục, im lặng đứng ở

cạnh một lều trại, nhìn chằm chằm cái bóng của mình trong ánh đuốc, lắng nghe tiếng nói nhỏ truyền đến từ trong trướng.