Mị Công Khanh

Chương 178 : Xiêm y không chỉnh tề

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Chỉ chốc lát, chúng tướng đều rời đi. Khi bọn họ bước ngang qua Trần Dung, đều quay đầu liếc nhìn nàng một cái.



Giọng nói của Mộ Dung Khác từ trong doanh trướng truyền đến: “Tiến vào.”



Trần Dung cúi đầu bước vào.



Mộ Dung Khác nhìn nàng chăm chú, chậm rãi, khóe môi khẽ nhếch, nói: “Sắp xuất phát rồi, chuẩn bị một chút.”



Trần Dung có gì mà phải chuẩn bị?



Có điều nàng vẫn thấp giọng xác nhận.



Vừa xoay người, Mộ Dung Khác lại cất cao giọng, nói: “Mặc y phục màu đỏ kia, không búi kiểu tóc của nam tử nữa.”



Mệnh lệnh của gã là nhằm vào hai tỳ nữ vẫn đi theo bên cạnh Trần Dung, hai

nàng sợ hãi lên tiếng đáp, nâng đỡ Trần Dung đi về phía lều trại của

nàng.



Ngồi ở trên tháp, hai đôi bàn tay linh hoạt chải đầu vấn

tóc cho nàng, thỉnh thoảng lướt qua gương mặt nàng, trong nháy mắt, một

phụ nhân xinh đẹp xuất hiện ở trong gương đồng.



Có điều này phụ nhân này khẽ cắn môi, vẻ mặt nghiêm túc.



Trần Dung nhìn mình trong gương đồng, bằng trực giác, nàng biết Mộ Dung Khác đã có hành động …… Cố gắng trang điểm cho mình thế này, khiến cho mọi

người liếc mắt một cái liền chú ý tới, xem ra, dữ nhiều lành ít đây.



Trong lúc nàng suy nghĩ, Trần Dung đã được vấn tóc xong. Hít sâu một hơi,

Trần Dung khiến bản thân bình tĩnh trở lại, tĩnh lặng chờ mệnh lệnh của

Mộ Dung Khác.



Thời gian từ từ trôi qua.



Đợi hai khắc sau cũng không thấy có động tĩnh gì, Trần Dung bảo nhóm tỳ nữ đem cầm đến, nhẹ nhàng tấu một khúc.



Thời đại này, đánh đàn là chuyện thuộc về phúc lợi của sĩ phu, rất nhiều sĩ

phu khi bị vây trong khôn cảnh sẽ làm giống như Trần Dung, đánh đàn tự

tiêu khiển. Có thể nói, hành động đánh đàn này của Trần Dung rất bình

thường, cho dù là Mộ Dung Khác hay nhóm Hồ Tốt đều sớm đã thành thói

quen.



Tiếng đàn róc rách như nước suối lướt qua, dần dần, nó khiến cho tâm đang vô cùng bất an của Trần Dung trở nên lắng đọng.



Bất tri bất giác, tiếng đàn dừng lại, Trần Dung cảm thấy buồn ngủ.



Bỗng nhiên, tiếng ồn ào truyền đến. Cùng với tiếng động đó, còn có một tiếng quát nặng nề: “Đánh thức nàng dậy, phải xuất phát rồi.”



“Vâng, vâng.”



Hai tỳ nữ vội vàng lay tỉnh Trần Dung, nhẹ giọng nói: “Nữ lang, phải xuất phát rồi.”



“Xuất phát?”



Trần Dung ngồi thẳng người.
thị A Dung, nam nhân kia của nàng có thể chờ nàng ở ngay phía trước hay

không?”



Giọng nói của gã ôn hòa mà bình tĩnh, giống như chỉ đang nói chuyện phiếm.



Trần Dung căng thẳng trong lòng.



Đảo mắt, nàng cúi đầu nhìn vạt áo rách nát của mình, cười khổ: “Làm sao mà ta biết được?”



Mộ Dung Khác vung roi ngựa chỉ về phía trước, tựa tiếu phi tiếu nói: “Có lẽ hắn đang đứng trên đỉnh núi kia nhìn xuống.”



Trần Dung nhìn về phía ngọn núi đó, nhíu mày lại, trong ánh mắt chăm chú của Mộ Dung Khác, nàng nhẹ nhàng nói: “Chàng sẽ không ở chỗ đó.”



“Vậy hắn sẽ ở đâu?”



Trần Dung nói: “Xiêm y không chỉnh tề, đối với một phụ nhân mà nói, còn có

chuyện nào tàn khốc hơn chuyện này nữa đây? Ông trời sẽ không đối với ta như thế, cho nên, lần này Thất lang sẽ không xuất hiện, sẽ không gặp

được đâu.”



Nàng cho một đáp án như vậy.



Mộ Dung Khác lại cảm thấy buồn cười, nhìn vẻ mặt nàng buồn bã cùng bất đắc dĩ, nghĩ đến

hứa hẹn của mình với nàng lại cảm thấy mềm lòng. Nhưng ngay lập tức gã

quay đầu đi, không nói chuyện với nàng nữa.



Hơn hai ngàn người vẫn vội vàng chạy trên đường.



Đúng lúc này, phía trước dừng lại, một kỵ sĩ quay lại, lớn tiếng bẩm: “Vương, phía trước là một sơn cốc.”



Mộ Dung Khác gật đầu, giục ngựa tiến lên.



Trần Dung đi theo phía sau chúng thân vệ cũng chạy vội lên.



Xuất hiện ở trước mắt bọn họ là một sơn đạo uốn lượn. Hai bên sơn đạo là tre bương cùng bụi cây, cao bằng hai người, vừa rậm rạp lại âm u.



Mộ Dung Khác quát: “Tiến lên dò đường.”



“Vâng.”



Chỉ chốc lát, người dò đường liền quay lại báo: “Không có gì khác thường.”



Dưới mặt nạ, Mộ Dung Khác nhìn chằm chằm sĩ tốt kia: “Không có gì khác thường?”



Trên trán sĩ tốt kia đổ mồ hôi lạnh, một hồi lâu hắn mới đáp: “Vâng.”



Mộ Dung Khác cau mày, nhìn chằm chằm phía trước vẫn không nhúc nhích suy

nghĩ một hồi, đột nhiên gã duỗi tay phải, kéo cánh tay Trần Dung. Không

đợi nàng phản ứng lại, gã đã đặt nàng ngồi xuống trước ngựa của mình.



Tay phải cầm binh khí, tay trái đặt lên khuôn ngực trong vạt áo bị xé rách

của Trần Dung. Khi tay chạm vào da thịt trắng mịn, toàn thân gã trở nên

cứng đờ, đảo mắt, Mộ Dung Khác lại trầm giọng ra lệnh: “Đi thôi.”