Mị Công Khanh

Chương 179 : Được cứu vớt

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Vó ngựa tung bay.



Trần Dung vẫn không nhúc nhích tựa vào trên

người Mộ Dung Khác, khôi giáp lạnh như băng cọ vào da thịt khiến nàng

đau nhức, mà hô hấp ấm áp đằng sau làm cho nàng căng thẳng nổi da gà.



…… Nếu kiếp trước, bị một nam nhân xa lạ ôm ấp rồi sờ soạng như thế, nàng đã không còn mặt mũi nhìn người trong lòng đúng không?



Hiện tại thì sao, Trần Dung cười chua xót.



Ngựa Mộ Dung Khác cưỡi là một con thần tuấn, chở thêm một người trên lưng

cũng không vấn đề gì. Có điều khi lao về phía trước, mỗi một lần lên

xuống đều khiến da thịt non mịn của Trần Dung cọ vào khôi giáp phía sau.



Trời chưa sáng hẳn, hiện tại đúng là lúc tối đen nhất ngay trước khi bình

minh. Tối đen này giống như đến từ để chỗ sâu trong bóng đêm, bao phủ

toàn bộ trời đất.



Cây đuốc le lắt trong gió.



Trần Dung

ngửa đầu nhìn sang hai bên. Hai bên là cây cối bụi cỏ, trên đó là một

sườn dốc, sườn dốc không cao, chỉ khoảng năm thước. Lúc này vừa nhìn

qua, nơi đó hoàn toàn tối đen.



Hơn hai ngàn người đã có một ngàn nhảy vào sơn cốc. Sơn cốc này không bằng phẳng, thỉnh thoảng còn có đá

vụn, mọi người hành động không tiện, vó ngựa bước trên đó khá khó khăn,

đội tuyến càng ngày càng kéo dài.



Trần Dung quay đầu lại liếc mắt một cái.



Mộ Dung Khác giữ ở bên cạnh hơn hai ngàn người, chỉ có một ngàn là tinh

kỵ, mặt khác đều là bộ tốt. Nhìn ánh lửa kéo dài kia, ánh mắt Trần Dung

trở nên nặng nề.



Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp: “Nàng đang nhìn gì vậy?”



Trần Dung cúi đầu, nhẹ giọng trả lời: “Không có gì.”



Mộ Dung Khác hừ một tiếng: “Lập tức nàng sẽ được nhìn thấy nam nhân kia

của mình, sao không ngẫm lại xem sẽ nói với hắn cái gì?” Dừng một chút,

giọng nói của gã mang theo trào phúng: “Có lẽ, đây chính là lời cuối

cùng mà nàng có thể nói với hắn.”



Gã nói tới đây, thấy Trần Dung không đáp, liền cúi đầu xuống.



Đối diện là Trần Dung bộ dạng phục tùng liễm mục, vẻ mặt trầm tĩnh. Không

đợi Mộ Dung Khác mở miệng, Trần Dung đã ngẩng đầu nói: “Ngài nói đúng.”



Nàng thẳng lưng, trên mặt cũng mang theo tươi cười bình thản. Trần Dung vươn tay sửa lại tóc mai, lại kéo che vạt áo, nói: “Đây là lần cuối cùng ta

gặp chàng…… Người bên ngoài nói như thế nào, chàng nghĩ như thế nào, đã

không còn quan trọng nữa. Ta phải khiến cho chàng nhớ kỹ ta.”



Nàng dùng cả hai tay cẩn thận , tỉ mỉ sửa sang lại dung nhan. Mộ Dung Khác thấy thế, năm ngón tay co lại.



Tay gã đang đặt trên ngực nàng, vừa co lại liền nắm trọn cả khuôn ngực, tuy rằng trong bóng đêm không có người ngoài nhìn thấy.



Trần Dung cứng đờ, không thể giữ nổi tươi cười trên mặt.



Mộ Dung Khác ngẩng đầu lên nhìn phía trước chăm chú, trong giọng nói trầm lãnh mang theo chê cười: “Làm sao vậy?”



Trần Dung buông rủ hai mắt.



Hai tay của nàng buông thõng xuống.



Thấy nàng không nói lời nào, giọng nói của Mộ Dung Khác có vẻ không kiên nhẫn: “Sao không nói gì?”



Một hồi lâu, giọng nói Trần Dung thấp mà trầm tĩnh truyền đến: “Thái Nguyên vương muốn ta nói gì đây?” Nàng khàn khàn cười nói: “Muốn ta khóc cầu

ngài, hay là lấy hết can đảm nhảy xuống lưng ngựa tự tử?”



Lời này vừa thốt ra, Mộ Dung Khác trở nên cứng đờ.



Trần Dung từ từ ngăn tay gã đang đặt trên ngực, giọng nói nhẹ nhàng mang theo bình tĩnh: “Vương, ngài thất thố rồi.”



Đúng là gã đã thất thố.



Giờ phút này Vương Hoằng không ở quanh đây, gã lại vô lễ với nàng, ý chỉ điều gì? Chẳng lẽ, là đố kỵ sao?



Một hồi lâu, gió lạnh thổi qua, Mộ Dung Khác hừ nhẹ một tiếng.



Chỉ hừ một tiếng, gã không thèm nhắc lại, có điều bàn tay kia di chuyển ra phía thắt lưng nàng.



Trần Dung nhận ra, hô hấp của gã có chút rối loạn, hiển nhiên mọi hành vi

vừa rồi của gã cũng khiến cho chính gã cảm thấy không thư thái.



Ngay khi Trần Dung nghĩ rằng gã vĩnh viễn sẽ không trả lời, Mộ Dung Khác mở

miệng, trong giọng nói trầm lãnh của gã lộ ra bình thản: “Nàng nói đúng, ta đã thất thố.”



Gã nhìn phía trước chăm chú, lạnh lùng dặn dò: “Đừng nói những lời này nữa.”



Trần Dung đáp: “Vâng.”



Mất một lúc, hơn hai nghìn người đã đi qua hai phần ba, có điều khi quay

đầu nhìn lại đội ngũ kéo dài kia thì cũng chỉ chừng một hai dặm.



Trong lúc trầm mặc, cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên, vài tiếng kêu thảm thiết truyền đến.



Gần như đồng thời với tiếng kêu thảm thiết kia, vô số tiếng quát vội vang lên: “Có mai phục, có mai phục.”



Mặt Mộ Dung Khác trầm xuống, không đợi gã ra lệnh, trước sau đội ngũ đã có

bốn năm chỗ đều truyền đến tiếng hét to: “Có mai phục, có mai phục.”

Cùng với tiếng hét to kia, ánh đuốc bị tắt lụi, tiếng vật nặng va chạm
chết.”



Một lời thốt ra, vài giọng nói đồng thời đáp: “Vâng.”



Trần Dung vài cái túng dược, dĩ nhiên xoay người thượng pha. Chỗ xương bả

vai truyền đến đau nhức, cùng với máu tươi trào ra, để lại một vệt ở

phía sau.



Trần Dung chạy về phía cát bụi ở phía trước. Chỉ cần

xuyên qua rừng cây chưa đến 200 bước này là một sườn núi. Mà giờ phút

này, dưới sườn núi kia cát bụi cuồn cuộn, hiển nhiên nơi đó có người.



Vừa mới lao ra chưa tới 10 bước, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn

dập. Trong lúc đó, Trần Dung nghe thấy một người hét to: “Bắt lấy nàng.”



Trần Dung vội vàng quay đầu, nàng trông thấy mười mấy người lao vọt qua

triền núi, chạy về phía nàng. Những người đó xông đến từ một vách triền

núi khác, cách nàng tầm trăm bước.



Tuy nói là tầm trăm bước,

nhưng Trần Dung vốn đã bị thương, xiêm y lại bất lợi cho việc chạy trốn. Chủ yếu là, những người đó vừa trèo lên sườn núi, liền giương cung,

phóng trường kích.



Trần Dung cắn răng, nàng vừa nghiêng ngả lảo

đảo chạy về phía trước, vừa dắt cổ họng hét to: “Trần thị A Dung ở đây,

Trần thị A Dung ở đây –”



Tiếng hét sắc nhọn, xen lẫn trong sự hỗn loạn nên khó mà truyền ra xa.



Người của chàng chắc hẳn sẽ nghe thấy, trên đường đi ta mặc đồ màu đỏ, cực kỳ chói mắt, chỉ cần có tâm, người của chàng nhất định sẽ nghe thấy.



Trần Dung vừa tự nhủ thầm, vừa cắn răng bỏ chạy.



Đúng lúc này, phía sau nàng truyền đến một tiếng kêu: “Đứng lại, nếu không đứng lại, sẽ bắn chết ngay.”



Giọng nói sắc bén, ước chừng chỉ cách nàng tầm 70 80 bước mà thôi.



Mặt Trần Dung đỏ bừng, làm như không nghe thấy, cúi đầu chạy liều mạng.



Người nọ quát: “Chuẩn bị bắn tên.”



Tiếng kêu vừa thốt ra, Trần Dung tinh tường cảm giác cơn gió ập đến mang theo tử khí.



Ngay khi nàng điên cuồng chạy trốn, khi tên như mưa phóng tới, một loạt

tiếng vó ngựa dồn dập từ trong rừng cây truyền đến. Cùng với tiếng vó

ngựa kia còn có mấy giọng nói người Tấn vang lên: “Người ở đây, người ở

đây.”



Trong giọng nói lộ vẻ mừng rỡ như điên.



Trần Dung

cũng mừng rỡ như điên. Nàng vừa mới ngửa đầu nhìn lại, phía sau mũi tên

xé gió lao tới, Trần Dung rùng mình, thả người ngã ập về phía trước.



Vừa mới nhào xuống đất, mấy mũi tên dài đã vọt qua đỉnh đầu nàng.



Trần Dung vội vàng bò dậy, tiếp tục thất tha thất thểu chạy về phía trước.



Đúng lúc này, một bóng người nhảy xuống từ trên một nhánh cây, hắn lao xuống ôm Trần Dung nhảy lên, hai người tránh được hơn mười mũi tên, vọt đến

bên cạnh nhóm kỵ sĩ.



Người nọ cùng nhóm kỵ sĩ hội họp, liền

thuận tay đặt Trần Dung lên lưng ngựa. Hắn nhìn đám người đuổi tới càng

ngày càng gần, quát khẽ: “Lui”



Lúc này, bọn họ đã bị vây trong

phạm vi công kích bằng cung tiễn của đám người đó. Bởi vậy, sau khi

người nọ ra lệnh một tiếng, mọi người chỉ có thể cầm binh khí trong tay, từ từ lui về phía sau.



Lúc này, một tướng lĩnh người Hồ không

hề chớp mắt nhìn chằm chằm cát bụi bốc cao dưới sườn núi, nói: “Đi đi,

bẩm báo Thái Nguyên vương.”



“Vâng.”



Lúc này, hai đội

người vẫn trong tư thế giằng co, một bên chậm rãi lui về phía sau, một

bên chậm rãi tới gần. Bên lui về phía sau hướng tới phía trên sườn núi.



Chỉ chốc lát, Mộ Dung Khác đã đến. Mà năm sáu người kia, đã đứng ở trên

sườn núi. Vừa đứng lại, người mặc áo đen vừa cứu Trần Dung kia liền thấp giọng nói: “Đến thời cơ thích hợp, ta sẽ ôm nữ lang nhảy xuống, các

ngươi cưỡi ngựa lao ra từ hai bên, đến lúc đó sẽ tụ họp.”



“Vâng.”



Trong lúc bọn họ nói nhỏ, Trần Dung giãy dụa đứng lên. Nàng vừa đứng vững,

chuyện thứ nhất đó là hất toàn bộ tóc tai rối tung ở trước mắt ra.



Ngẩng đầu lên, Trần Dung nhanh chóng nhìn xuống phía dưới. Từ sườn núi này

nhảy xuống, chỉ cao tầm 10 bước. Phía dưới, là một sơn đạo hẹp. Sơn đạo

kia quanh co khúc khuỷu, trình đổ nhân tự hình. Mà người nọ tự tiêm,

liền tại đây sườn núi hạ.



Giờ phút này, nhân tự lộ tả chi cùng

hữu chi trong rừng cây, cát bụi cuồn cuộn, vó ngựa tung bay, có đại đội

nhân mã càng ngày càng gần.



Xa xa, cát bụi kia bốc thẳng lên phía chân trời, dường như có thiên quân vạn mã xông đến.



Giờ phút này, phía đông vừa mới sáng lên, một vòng thái dương rực rỡ trồi lên phía chân trời.