Mị Công Khanh

Chương 180 : Chàng đã đến

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Lúc này, người mặc áo đen vội quát một tiếng: “Tản ra.”



Tiếng quát vừa vang lên, hắn ôm Trần Dung thả người nhảy xuống, lao thẳng xuống dưới sườn núi.



Người Hồ thấy thế, vội vàng kêu to, không quan tâm lao về phía trước. Bọn họ

vừa mới lao ra, đón đầu là mưa tên bắn tới, chính là mấy kỵ sĩ kia đồng

thời giương cung cài tên.



Mưa tên ập tới, chúng người Hồ đành

phải ôm đầu né tránh. Khi định vọt tới lần nữa, lại có mưa tên ập đến.

Khi bọn họ cũng giương cung cài tên, mấy kỵ sĩ kia đã huýt một tiếng,

vội vàng tản ra. Tuy rằng giục ngựa chạy vội trong rừng cây, nhưng bọn

họ có vẻ vô cùng quen thuộc đối với địa thế ở nơi này, phóng ngựa như

bay. Mũi tên của chúng người Hồ đều rơi vào trong khoảng không.



Người Hồ không quan tâm tới nhóm kỵ sĩ này, chỉ vội vàng chạy tới triền núi.

Khi bọn họ vọt tới dốc sườn núi, nhìn thấy người mặc áo đen kia đã chạy

được 50 60 bước xa.



Chúng người Hồ nhìn cát bụi cuồn cuộn phía

trước, sau khi do dự một lát, một tướng lĩnh quát: “Chúng ta cũng nhảy

xuống đi, hắn không chạy được xa đâu.”



“Vâng.”



Lời nói của dứt, chúng người Hồ điên cuồng nhảy xuống.



Vừa lao xuống triền núi, mới chạy được chưa đến mười bước, nhóm người Hồ

lập tức phát hiện, nếu luận về công phu, tất nhiên người Tấn thua kém

mình, nhưng hiện tại bọn họ lại thua kém một người Tấn đang ôm một phụ

nhân bỏ chạy.



Bọn họ hô to gọi nhỏ, vội vàng thét to, người đã càng ngày càng cách xa.



Đuổi theo một lúc, chúng người Hồ hô to gọi nhỏ: “Bắn tên, bắn chết phụ nhân kia.”



Lúc này, trên sườn núi cũng truyền đến một tiếng quát nghiêm nghị: “Bắn tên.”



Chính là chúng tướng bao quanh Mộ Dung Khác đuổi đến. Khi hai chữ bắn tên này vừa thốt ra, một tướng lĩnh kéo cầm trường cung, kéo căng dây cung như

vầng trăng cong.



Mũi tên kia chỉ đúng vào bóng dáng áo đỏ được người mặc áo đen ôm vào trong ngực.



Tướng lĩnh kia ngắm chuẩn mục tiêu, khi dây cung kéo đến cực hạn, “Vút –” một tiếng, mũi tên lao đi như tia chớp.



Mũi tên xé gió ập đến, đảo mắt đã tới gần người mặc áo đen. Người mặc áo

đen kia rùng mình, theo bản năng, hắn ném Trần Dung về phía trước, thân

mình nghiêng sang bên trái.



Chỉ nghe “Phập” một tiếng, tiếng mũi tên đâm vào da thịt truyền đến. Mũi tên đó trong giây lát đã cắm thật
Hóa ra là kéo theo nhánh cây.



Trách không được từ xa nhìn lại cát bụi bốc lên cuồn cuộn, xông thẳng lên tận trời.



Một kỵ sĩ giục ngựa đi đến sau lưng Vương Hoằng, cũng nhìn về phía Mộ Dung

Khác, hắn nhếch miệng cười nói: “Không sai, không sai, phải để bọn người Hồ kia được thấy rõ khí thế của tráng sĩ người Tấn chúng ta.”



Nói tới đây, hắn chuyển sang nhìn Vương Hoằng: “Lang quân, có muốn rửa mặt thay quần áo rồi mới gặp gã hay không?”



Vương Hoằng vươn tay vuốt ve Trần Dung còn đang rơi lệ, nắm chặt vạt áo của mình, thản nhiên nói: “Cũng được.”



Hai chữ vừa thốt ra, đã có mấy kỵ sĩ xoay người xuống ngựa, bọn họ lấy ra

túi nước, khăn mặt, ngoại bào, đảo mắt đã vây quanh Vương Hoằng.



Trần Dung kinh ngạc nhìn ngắm, trong nháy mắt Vương Hoằng rực rỡ hẳn lên, từ mèo hoa lại biến trở về vẻ công tử, nàng lặng lẽ lấy tay áo lau mặt.



Lúc này, một túi nước cùng khăn mặt đưa đến trước mặt Trần Dung.



Trần Dung vội vàng cầm túi nước rửa mặt.



Tiếp theo, một bàn tay thon dài cầm một áo bào trắng.



Trần Dung ngẩng đầu lên.



Nàng đối diện là hai mắt ôn nhu, trong suốt như nước của Vương Hoằng. Vươn

tay tiếp nhận áo bào trắng, không biết vì sao, tay của nàng lại run run.



Cắn răng, nàng phủ áo trắng quanh người.



Lúc này, bàn tay thon dài lại xòe ra, giọng nói ôn nhu của Vương Hoằng truyền đến: “Lên đây.”



Trần Dung lên tiếng trả lời ngẩng đầu, khoát lên tay chàng, xoay người nhảy lên lưng ngựa.



Chúng kỵ sĩ phóng về phía trước, trong nháy mắt, những người trên sườn núi đã xuất hiện ở trước mặt Trần Dung.



Nhìn Mộ Dung Khác đeo mặt nạ bằng đồng đứng ở trên sườn núi, Trần Dung cúi

đầu xuống. Đối với nàng mà nói, nàng không muốn gặp Mộ Dung Khác dưới

tình huống như vậy.



Ánh mắt Mộ Dung Khác nặng nề nhìn chằm chằm

Vương Hoằng, chậm rãi, gã nhếch bạc môi, nói: “Vì phụ nhân này, Vương

Thất lang đúng là bất chấp mọi thứ.”



Nói tới đây, gã ngửa đầu ha hả cười, ánh mắt liếc qua thi thể người mặc áo đen phía bên trái chúng người Hồ kia.



Nhìn thấy đám người Vương Hoằng không biểu lộ vẻ mặt gì, Mộ Dung Khác chắp

tay với chàng, nói với giọng cảm khái: “Vì phụ nhân yêu thương mà có thể bán đứng thành chủ Mạc Dương tiết lộ lộ tuyến, hy sinh tính mạng của

tráng sĩ tinh nhuệ nhất trong gia tộc……”