Mị Công Khanh

Chương 181 : Ngươi thua rồi

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Mộ Dung Khác nói tới đây, bạc môi dưới mặt nạ khẽ nhếch, ánh mắt cố ý vô tình liếc nhìn phía sau Vương Hoằng.



Gã biết, người Tấn thường dối trá giả bộ, tranh đấu nội bộ luôn vô cùng

kịch liệt, nói không chừng trong đám hộ vệ Vương gia này cũng có gian tế mà gia tộc khác phái tới. Một khi gian tế để lộ lời gã nói truyền ra

ngoài, cho dù Vương Hoằng cố gắng làm gì, chỉ sợ cũng sẽ phải chịu chút

ép buộc.



Ở sau lưng Mộ Dung Khác, chúng Hồ tốt đứng chỉnh tề, mà khắp trong rừng cây, đều là Hồ tốt vừa mới sửa sang lại thành đội ngũ.

Đám Hồ tốt vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, quân dung cường thịnh,

đằng đằng sát khí, bộ dạng chật vật vừa rồi bị phóng hỏa đã không còn

sót lại mảy may.



Ở sâu trong rừng cây cũng xuất hiện bóng dáng

của nhóm Hồ tốt, khói đặc đã trở nên nhạt dần, tiếng lửa thiêu đốt cũng

không còn mạnh mẽ nữa.



Vương Hoằng tựa tiếu phi tiếu nhìn Mộ

Dung khác, nói một cách chậm rãi: “Mộ Dung Khác là nhân vật nào chứ? Sao có thể làm chuyện tiểu nhân sau khi nếm mùi thất bại đây?”



Không biết vì sao, lời của chàng khiến Mộ Dung Khác không thể tiêu hóa nổi.

Bởi vậy giọng của Vương Hoằng vừa vang lên, Mộ Dung Khác đã biến sắc.



Mà lúc này, Vương Hoằng vẫn thản nhiên nói tiếp: “Thái Nguyên vương tính

sai rồi, người phía sau Hoằng đều thuộc về Hoằng. Việc chạy xa ngàn dặm

để cứu một phụ nhân, không phải người thuộc về mình thì Hoằng thật sự

không dám mang đến.”



Chàng đang nghiêm túc giải thích với Mộ Dung Khác.



Sắc mặt của Mộ Dung Khác càng khó nhìn.



Hiển nhiên tâm tình của Vương Hoằng rất khoái trá, chàng cười cười, ôn nhu

nói: “Thái Nguyên vương, sáu năm trước, khi ở thành Lạc Dương, ngươi cải trang đến đó chơi đùa với ta ba ngày. Kết quả, chơi cờ ngươi cũng thua

ta, binh pháp ngươi cũng bại dưới tay ta, trò chơi sử dụng năm mươi hộ

vệ vây thành tấn công kia, ngươi cũng thất bại. Ngay cả sư phụ của ngươi cũng nói cả cuộc đời này của ngươi sẽ không địch lại ta.”



Đột nhiên chàng nhắc tới chuyện xưa, Mộ Dung Khác không khỏi hừ mạnh một tiếng.



Năm đó, Vương Hoằng mới chỉ là một tiểu tử 12 tuổi. Còn gã tự phụ là thiên

tài, thanh danh lan xa trong tộc nhân, luôn được mọi người kỳ vọng.

Nhưng sau khi xảo ngộ Vương Hoằng ở Trung Nguyên lại thất bại liên tiếp, chồng chất như tháp đồ. Nhớ ngày đó gã đã lĩnh hùng binh bôn chiến sa

trường, giết chóc vô số.



Từ nhỏ gã đã khổ đọc binh thư, khổ

luyện võ nghệ, tự phụ là thiên tài. Gã thật sự không rõ, người kia làm

gì cũng chỉ cười mỉm, giống như không hề để ý, không để ở trong lòng bất cứ việc gì, dựa vào cái gì có thể dễ dàng đánh bại gã?



Sau khi
Dần dần, hơn một ngàn hộ vệ Vương gia kia biến mất ở trước mắt.



Dần dần, bóng dáng bọn họ biến mất trong rừng cây đối diện, chỉ còn lại thảo nguyên hoang vắng trải rộng vô tận.



Nhìn chăm chú, tay phải Mộ Dung Khác nắm thành quyền, đấm mạnh vào phía sau, khiến cho nhánh cây rung mạnh, gã nghiến răng nghiến lợi quát khẽ:

“Khinh người quá đáng.”



Dừng một chút, gã lại mắng: “Thằng nhãi này khinh người quá đáng.”



Thằng nhãi này cố ý tiến đến vì để thốt ra một câu nhạo báng, thật sự là đáng giận đáng ghét.



Nghe thấy gã rít gào, một người nói thầm: “Vương rất tức giận, vì sao không lấy chuyện của phụ nhân kia mà đả kích hắn ta?”



Tiếng nói này không lớn lắm, Mộ Dung Khác không nghe thấy.



Trần Dung quả thực không thể tin được, Vương Hoằng chỉ nói một câu như thế rồi lui xuống.



Lúc này, một hộ vệ dựa sát vào Vương Hoằng, thấp giọng nói: “Sao lang quân

lại cho lui xuống? Kế hoạch lúc trước vẫn còn chưa được thực hiện mà.”



Vương Hoằng cúi đầu.



Chàng nhìn Trần Dung trong lòng mỏi mệt không chịu nổi, mắt dường như cũng

không mở ra được, vươn tay vuốt mái tóc của nàng, thản nhiên nói: “Muốn

lui thì lui thôi.”



Câu trả lời này thật tùy hứng, có điều Vương

Hoằng tùy hứng đã quen, lại là lang quân của bọn họ, chúng hộ vệ nhìn

thoáng qua nhau, lại liếc nhìn Trần Dung một cái, không nhắc lại nữa.



Chỉ có Trần Dung, ở một khắc khi Vương Hoằng hạ lệnh lui quân kia, cả người nàng tựa như được buông bỏ một khối đá nặng ngàn cân, lập tức trở nên

thả lỏng.



Vừa thả lỏng, mỏi mệt cùng buồn ngủ đến tốt cùng ập tới.



Nhưng nàng không muốn ngủ.



Nàng nhìn vạt áo trắng trong thuần khiết trước mắt kia, nghe chàng nói ‘Muốn lui thì lui’, bất tri bất giác, hốc mắt lại đỏ.



Chàng vốn là người thông minh, chàng không muốn mình bị người ta nghi ngờ, bị người ta thương tổn……



Trần Dung nắm vạt áo chàng, nắm thật chặt.



Một bàn tay thon dài vươn ra.



Bàn tay kia ôn nhu tách từng ngón tay nàng ra, nhẹ nhàng từ tốn nắm gọn trong lòng bàn tay.