Mị Công Khanh

Chương 183 : Hội hợp với Nhiễm Mẫn

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Trần Dung vừa muốn giãy dụa, nhưng nghĩ đến mấy chữ ‘Tận hưởng lạc thú

trước mắt’ của chàng, không khỏi nghĩ ngợi: Thôi, cũng không biết ngày

mai sẽ thế nào, nếu như ta thật sự có thai, có lẽ hài tử này cũng không

có cơ hội được sinh ra. Không bằng chiều theo chàng đi.



Vừa nghĩ như thế, nàng vươn cánh tay ngọc, ôm gáy chàng, đón nhận nụ hôn của

chàng. Dần dần, trong toa xe lại tràn ngập cảnh xuân.



Đoàn người đi rất chậm, đến lúc chạng vạng, sau khi nghỉ ngơi một lát tại nơi hoang dã, đảo mắt đã tới bình minh.



Trong xe ngựa, Trần Dung nằm trong lòng Vương Hoằng, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.



Vương Hoằng cúi đầu, vươn tay xoa bả vai trần của nàng, từ góc độ này nhìn lại, có thể nhìn thấy khuôn ngực như ẩn như hiện.



Trong nắng sớm, đôi môi anh đào của nàng sưng đỏ, hai mắt ngập nước lấp lánh

trong suốt, da thịt trắng mịn tỏa ra hương thơm mê người. Phụ nhân này

là như vậy, chỉ cần cởi bỏ phòng bị, thì không có lúc nào là không hấp

dẫn quyến rũ người khác.



Một bàn tay vươn ra, lại chạm vào dấu tay xanh tím đậm hơn hẳn lúc ban đầu trên khuôn ngực.



Tuy chạm nhẹ qua, nhưng Trần Dung vẫn đau, hơi run rẩy một chút, nàng ngoái đầu nhìn lại, sẵng giọng: “Đau quá, bị thương rồi.” Thấy chàng nhìn

mình chăm chú, nàng ủy khuất hít mũi, bổ sung thêm: “Là thật mà.”



Vương Hoằng cười, hai tay hãy còn đặt trên khuôn ngực, giọng nói thanh nhuận mang theo ủ rũ: “A Dung?”



Trần Dung lên tiếng.



Vương Hoằng đang muốn nói chuyện, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng vó ngựa dồn dập, một giọng nói vang dội vang lên: “Lang quân, Nhiễm tướng quân

đến rồi.”



Nhiễm Mẫn đến đây?



Trần Dung rùng mình, chỉ

nghe thấy tiếng cười thản nhiên của Vương Hoằng truyền đến từ trên đỉnh

đầu: “Chiến sự vừa mới chấm dứt đúng không? Cũng không nghỉ ngơi một

chút đã chạy tới đây, người này đúng là có tâm.”



Nghe thấy mấy chữ cuối cùng, Trần Dung cúi đầu.



Vương Hoằng liếc nhìn nàng một cái, ra lệnh: “Chuẩn bị một chút.”



“Vâng.”



Xe ngựa dừng lại, Trần Dung lấy ra một bộ xiêm y ở bên thành xe hầu hạ

Vương Hoằng thay đổi, sau đó, nàng vươn tay lấy bộ nữ phục mà Vương

Hoằng đã chuẩn bị sẵn cho nàng.



Vừa mới chạm vào bộ y phục màu trắng, một bàn tay ấn lên tay nàng.



Trần Dung kinh ngạc quay đầu.



Vương Hoằng liếc nhìn bộ y phục màu trắng, tay phải duỗi ra cầm một bộ thường phục đỏ nhạt thêu kim tuyến, đặt nó lên người Trần Dung, Vương Hoằng

nói: “Mặc bộ này.”


chỉ có thể lưỡng bại câu thương.” Dừng một chút, chàng nói về tình huống của mình: “Gã thấy ta chỉ là muốn mang A Dung đi nên không muốn mạo

hiểm.”



Điểm ấy tất nhiên Nhiễm Mẫn biết, y gật đầu, có điều khi

Vương Hoằng nhắc tới hai chữ ‘A Dung’, y lại liếc nhìn Trần Dung một

cái.



Thu hồi ánh mắt, Nhiễm Mẫn chuyển sang nhìn Vương Hoằng,

gương mặt y lạnh lùng, nghiêm túc, chậm rãi nói: “Như mong muốn của

ngươi, ta không hề động vào tài vật của thành chủ Mạc Dương…… Trên đường hộ tống, Mộ Dung Khác phái Hồ Diễn Thanhfra quân, cũng bị người của ta

đuổi đi, không ai chiếm được lợi.”



Lời này vừa thốt ra, hiển

nhiên Vương Hoằng hơi giật mình, chàng kinh ngạc nhìn Nhiễm Mẫn chăm

chú, thấp giọng hỏi: “Ngươi không động vào chỗ đó ư?”



Nhiễm Mẫn gật đầu.



Vương Hoằng nhìn y, chậm rãi nói: “Đã nói rõ ràng là Vương gia ta tiết lộ, ngươi có thể động vào mà.”



Nhiễm Mẫn không đáp, ngược lại ngẩng đầu nhìn Trần Dung.



Lúc này, ánh mắt của y rất nghiêm túc.



Yên lặng nhìn nàng chăm chú, Nhiễm Mẫn từ từ nói: “Phụ nhân này, ta không

thể để nàng bị người ta làm nhục. Cứu nàng là ta tự nguyện, tài vật này

ta không cần.”



Nói tới đây, y cũng không thèm nhìn tới Vương Hoằng, nói thẳng: “Thỉnh thối lui một chút, để ta nói với phụ nhân này một câu.”



Một lời thốt ra, chúng tướng nhất nhất lui ra phía sau. Vương Hoằng nắm nhẹ tay Trần Dung, rồi chậm rãi rời đi.



Nhiễm Mẫn tiến lên một bước.



Y cúi đầu xuống, nhìn thẳng Trần Dung.



Nhìn ngắm nàng, y nheo lại hai mắt, sau một lúc lâu mới hỏi: “Mộ Dung Khác có chạm vào nàng không?”



Đầu tiên Trần Dung ngẩn ra, đảo mắt nàng lắc đầu, thấp giọng trả lời:

“Không có. Gã bị lời lẽ của ta khích tướng, đáp ứng giữ tôn nghiêm cho

ta.”



Nhiễm Mẫn không trả lời.



Trần Dung có chút kinh ngạc, lén lút ngẩng đầu lên nhìn y.



Vừa ngẩng đầu, nàng đối diện với ánh mắt của Nhiễm Mẫn, dưới ánh mặt trời,

trong hai tròng mắt sắc bén như đao, tựa như hỏa diễm âm liệt trong bóng đêm, lần đầu tiên xuất hiện một chút buồn bã, cô đơn, còn có cô tịch

khó có thể miêu tả thành lời.



Y dùng ánh mắt cô tịch này nhìn

Trần Dung chăm chú, rất lâu sau đó, mới thấp giọng nói: “Nàng bội bạc,

tổn thương ta…… Điều này, ta cũng không trách nàng.”