Mị Công Khanh

Chương 184 : Tâm của y

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


“Bội bạc, tổn thương y?”



Trần Dung nghe đến đó, thật sự cảm thấy buồn cười, nhưng mà, khi nàng đối diện với ánh mắt cô tịch kia, đối

diện với thân hình cao lớn loang lổ vết máu cùng cát bụi kia, rõ ràng

ánh mặt trời ấm áp, nhưng nam nhân tuấn mỹ vô trù này khiến người ta cảm giác sự lạnh lùng cùng tịch mịch. Đây là một loại tịch mịch có một

không hai, là linh hồn vĩnh viễn bay lượn ở nơi hoang vu, không có ai

biết đến, cũng chưa bao giờ có bạn đời để xóa tan sự tịch mịch này.



Trần Dung kinh ngạc nhìn y, đột nhiên, mắt nàng có chút đau xót. Hơi hơi

nghiêng đầu, Trần Dung để gió nơi hoang dã thổi khô ánh mắt…… Có lẽ,

nàng chưa từng thật sự hiểu biết y, nam nhân này, sâu trong nội tâm có

khát vọng vô cùng và sự ôn nhu mềm mại. Nàng từng nghĩ rằng, y giống như người làm bằng sắt, vĩnh viễn cũng sẽ không bị đánh bại, nhưng có lẽ

nàng lầm rồi. Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, y vẫn luôn cô đơn,

dù y có đạt được bao nhiêu thứ, nhưng linh hồn của y luôn luôn lạc lõng, luôn luôn tìm kiếm sự ấm áp.



Kiếp trước, nàng dùng sai cách để lọt vào mắt y, mặc dù hao hết tâm cơ, cuối cùng cũng không được y ngoái đầu nhìn lại.



Kiếp này, nàng buông y ra, cũng buông tha chấp niệm. Nhưng điều này lại như

khiêu khích, bài xích cùng khát vọng theo bản năng lại làm cho nàng đi

vào tâm của y.



Ngẫm nghĩ, Trần Dung hiểu, mình thật sự đã tổn thương y.



Y phải chịu thương tổn giống như nàng kiếp trước, nàng bước vào tâm của

y, nhưng lại khinh thường điều này, đây chính là sự tổn thương lớn nhất.



Môi mấp máy, nhưng khác với lúc xưa là lúc này, Trần Dung không có cách nào cảm thấy vui vẻ.



Gió thổi rối loạn mái tóc dài của nàng, Trần Dung vươn tay vén lại, từ từ

buông rủ bàn tay trắng nõn, Trần Dung muốn nói gì đó, Nhiễm Mẫn thấp

giọng tiếp lời: “A Dung, nếu…” Y nói có chút tối nghĩa: “Nếu nàng mang

thai, lại không có chỗ dung thân, thì cứ tới tìm ta.”



Trần Dung ngẩng phắt đầu nhìn y.



Đối diện với ánh mắt bình tĩnh, cô tịch khôn cùng đó, Trần Dung thấp giọng

nói: “Mộ Dung Khác thật sự không hề động vào ta.” Giọng nói của nàng có

chút vô lực. Nàng cũng biết, cho tới nay, phụ nhân rơi vào tay người Hồ, kết cục tốt nhất là ngủ với một mình chủ soái, mà đa phần phổ biến là

trở thành đồ chơi của tướng lĩnh và nhóm Hồ tốt…… Đây là thường lệ,

không có nữ nhân nào có thể tránh khỏi. Vì thế, chuyện Nhiễm Mẫn và

Vương Hoằng có hoài nghi là không thể tránh khỏi.



Nhiễm Mẫn nhìn nàng chăm chú, vẫn nói tiếp: “Tính tình nàng quá quật cường. Nàng không chấp nhận được Trần Vi, cũng có thể tìm tới ta, nói rõ với ta. Chỉ vì

một chuyện nhỏ như thế mà nàng đã thất thân cho Vương Hoằng. A Dung,
Mẫn, ta đều biết.”



Nói chuyện ở Tây Sơn đạo quan?



Trần Dung mở to mắt nhìn, có chút nghi hoặc.



Môi của chàng di chuyển, in một nụ hôn bên gáy thon của nàng, trong lúc

nàng run rẩy, chàng cúi đầu, ôn nhu nỉ non: “Nàng hỏi vì sao ta lại đến

cứu nàng…… A Dung xử sự như thế, Thất lang nào dám không đến?”



Thất lang nào dám không đến.



Tuy chỉ là vài chữ ngắn ngủi, Trần Dung giống như mê say. Hai mắt nàng lúng liếng, kìm lòng không được quay đầu lại.



Vừa mới cử động, đầu nàng đã bị giữ chặt, dù nàng dùng lực thế nào cũng không thể quay đầu, không thể nhìn chàng.



Chàng không muốn nàng quay đầu, nàng sẽ không quay đầu lại. Trần Dung cười, cảm nhận men say, dựa vào lòng chàng.



Lúc này, chàng nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng. Trần Dung

ngẩng đầu đáp ứng, cái lưỡi thơm tho vươn ra, hai thân hình lại quấn

quanh thành một.



Đoàn xe không nhanh không chậm chạy về phía thành Nam Dương.



Khi càng ngày càng gần thành Nam Dương, trên quan đạo đã trở nên náo nhiệt

hơn. Thường thường, sẽ có một thương đội lướt qua, đến hiện tại, thậm

chí có thể nhìn thấy từng đội ngũ nhỏ.



Mấy đội ngũ này, tất

nhiên đều là người Tấn…… Càng là loạn thế, càng thấy trung thần. Sau khi thành chủ của Mạc Dương và Kỳ Dương đến nơi, càng ngày càng có nhiều

nam nhi nhiệt huyết đến đây. Trong lòng bọn họ, tuyến đầu kháng Hồ như

thành Mạc Dương, Nam Dương, Kỳ Dương đã biểu lộ đầy đủ quyết tâm chống

Hồ của triều đình. Mà bọn họ, tất nhiên muốn phấn đấu ở tuyến đầu.



Trong số người đi đường, Vương Hoằng dẫn dắt đội ngũ này càng ngày càng có

nhiều người chú ý tới. Tuy rằng trên đội ngũ này không thấy dấu hiệu gia tộc, nhưng thân hình cường tráng của bọn họ, sát khí nội liễm, còn có

xe ngựa và tuấn mã thượng đẳng, đều biểu hiện chiến lực cường đại của

bọn họ.



Vì thế, khi xe ngựa tiếp tục xóc nảy lắc lư mang theo

xuân ý kéo dài, một kỵ sĩ đột nhiên lao ra, ngăn ở trước xe ngựa của

Vương Hoằng.