Mị Công Khanh

Chương 185 : Đồn đãi

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Kỵ sĩ này cũng thật thú vị, trên đỉnh đầu đội một cái mũ hình bầu rượu,

mặc bào phục nho sĩ, bên hông lại đeo một cái búa thật lớn.



Bộ dạng chẳng ra làm sao, gần như vừa xuất hiện, tiếng bật cười đã vang lên.



Kỵ sĩ kia cưỡi một con ngựa gầy ngăn cản trước xe ngựa của Vương Hoằng,

vung tay về phía xe ngựa, hắn hét lớn: “Xin hỏi trong xe ngựa là binh sĩ nhà ai? Hộ vệ cường tráng, chiến mã, xe ngựa hoa lệ thế này…” Mấy chữ

vừa thốt ra, tiếng cười càng trở nên vang dội, kỵ sĩ kia còn rung đùi

đắc ý nói tiếp: “Mỗ thật sự muốn gặp mặt một lần!”



Tuy rằng giọng của người này khàn đục, nhưng mỗi một chữ vẫn truyền vào trong xe ngựa rõ ràng.



Trần Dung đang bị Vương Hoằng đặt dưới người, tức thì cứng đờ, nàng đỏ mặt đẩy chàng ra, nhỏ giọng nói: “Mau, mau đứng lên.”



“Vì sao?”



Giọng nói này rất lười biếng, Trần Dung liếc trắng mắt, rồi vì động tác đột

nhiên của chàng khiến cho thở dốc, nói với vẻ xấu hổ: “Có người đang xin gặp chàng mà.”



“Thật không?”



Trần Dung dùng sức gật đầu, khẽ đáp: “Thật, chàng nghe thử một chút đi.”



Vương Hoằng gật đầu.



Chàng cười ôn nhu với Trần Dung, vươn cánh tay trần, cứ thế xuyên qua cửa xe

vung vẩy với bên ngoài, cất giọng khàn khàn: “Vừa gặp lại người trong

lòng xa cách đã lâu, đang trong lúc vui mừng hoan lạc, ngày khác có

duyên sẽ gặp lại.”



Tiếng ồn ào bên ngoài đồng thời yên tĩnh lại.



Đảo mắt, tiếng cười càng ầm vang, kỵ sĩ kia vui vẻ nói: “Đúng vậy, đúng

vậy, mỗ quấy nhiễu uyên ương vui đùa, đúng là không biết điều, thật đáng trách.” Vừa cười, hắn vừa giục ngựa lui ra.



Hắn vừa thối lui, chúng kỵ sĩ vội vàng gia tốc, bằng tốc độ nhanh nhất vượt qua đám người đang cười vang kia.



Trong xe ngựa, mặt Trần Dung đỏ tới tận gáy, dường như sắp chảy máu, nàng

đang xấu hổ nên không nghe rõ vừa rồi Vương Hoằng đã nói gì đó.



Nàng chỉ mở to mắt nhìn chàng, vừa đẩy chàng ra vừa bối rối mặc lại thường phục.



Vương Hoằng lười biếng dựa vào tháp, chàng lẳng lặng thưởng thức mỹ nhân mặc y phục, nói: “Đừng vội bối rối, đây vốn là điều bình thường trong thiên

địa, ngay cả hoàng đế đến đây cũng sẽ không xen vào.” Nói tới đây, chàng khẽ cười nói: “Đúng rồi, lần trước khi đang vui đùa với A Dung, cũng bị hoàng đế bắt gặp…… Ai, tại sao ngày ấy A Dung lại không ngượng ngùng?”



Tất nhiên Trần Dung biết, các quý tộc đều coi loại sự tình này là tầm

thường, triền miên một chút trong xe ngựa là chuyện rất bình thường.
nghiêm khắc cho lắm. Nhưng bọn họ tụ tập bàn tán như thế, thật sự không

ra thể thống gì.



Liếc nhìn bên ngoài một cái, Trần Dung phất tay, gọi một tỳ nữ đến: “Bọn họ đang nói cái gì vậy?”



Nàng hỏi trực tiếp, tỳ nữ kia lúng ta lúng túng sau một lúc lâu, mới cúi đầu than thở: “Nói, nói chuyện của lang quân.”



“Thất lang?”



“Vâng, là Thất lang.”



Trần Dung quay đầu đi, vội vàng hỏi: “Chuyện gì?”



Tỳ nữ lặng lẽ nhìn nàng một cái, trả lời: “Bên ngoài mọi người đều nói,

lang quân, lang quân vì một phụ nhân, không để ý tới tính mạng của tinh

anh mà gia tộc tỉ mỉ bồi dưỡng. Bọn họ còn, còn nói, lang quân vì tư dục của bản thân, một mình mạo hiểm, làm giao dịch với Hồ nhi Thạch Mẫn và

Mộ Dung Khác, mới trao đổi được……”



Nàng ta lại liếc nhìn Trần Dung, câu nói kế tiếp không thể thốt ra lời.



Trần Dung cắn môi, vội vàng hỏi: “Còn nói cái gì, tiếp tục nói!”



“Vâng, vâng.”



Tỳ nữ bị nàng dồn dập ra lệnh dọa sợ vội vàng đáp: “Bọn họ nói, lúc này vì cứu người, lang quân ước chừng đã lãng phí 700 thiết huyết vệ sĩ, 50

phụ tá văn sĩ tài hoa hơn người. Ngài còn để lộ thông tin về lộ tuyến

của thành chủ Mạc Dương và thành chủ Kỳ Dương cho người Hồ biết, may mắn ông trời bảo vệ nước Tấn, mưu kế chưa thực hiện được.”



Dừng một chút, tỳ nữ lắp bắp nói: “Bọn họ còn nói, người là yêu phụ chuyển thế

xuống trần gian, lang quân không để ý tới tề gia trị quốc, tham luyến

sắc đẹp mà coi nhẹ đại cục, là kẻ thất bại, là tội nhân thiên cổ.”



Trần Dung nâng gương mặt trắng bệch nhìn ra bên ngoài, một hồi lâu mới thì thào hỏi: “Còn có gì nữa không?”



“Không, không có.”



“Lui ra đi.”



“Vâng, vâng.”



Tỳ nữ kia vừa lui, vừa vụng trộm nhìn Trần Dung, đúng lúc này, nàng ta

thấy hai mắt Trần Dung bỗng trở nên sáng ngời, sắc lo âu trên mặt cũng

chuyển thành quyến luyến vui mừng. Nàng ta vội vàng quay đầu nhìn lại,

trông thấy lang quân mặc áo trắng, trên mặt mang theo ý cười ung dung,

tao nhã tự tại chậm rãi đi đến