Mị Công Khanh

Chương 187 : Tính toán

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Trần Dung chỉ có thể cúi đầu không nói.



Lúc này, Vương Hoằng

dịch người qua, ngón tay thon dài của chàng nhẹ nhàng đặt trên môi Trần

Dung, nhìn nàng chăm chú, nói với giọng ôn nhu: “Nếu A Dung không muốn

nói rõ thì cứ im lặng, không cần phải lấy cớ làm gì.”



Môi Trần

Dung mấp máy, nàng muốn nói mình không lấy cớ, muốn nói nàng thật sự đã

có một giấc mộng như thế, nhưng lời đến bên miệng vẫn nuốt xuống bụng.



Vương Hoằng thu hồi ánh mắt chăm chú trên người nàng, chàng ngửa đầu, mắt

nhìn mây bay bên ngoài, cất giọng ngâm xướng: “Sinh như trang chu thường mộng điệp, ẩm mã hà sơn (Giấc mộng Trang Chu, lúc tỉnh lại không rõ

mình là Trang Chu mơ thấy biến thành bướm hay là bướm mơ thấy trở thành

Trang Chu)……” Chàng đọc đến đây, đột nhiên nghẹn lời, mắt nhìn mây bay

dần dần trở nên ướt át.



Trần Dung nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt.



Xe ngựa chạy đi trong sự trầm mặc.



Dọc theo đường đi, Vương Hoằng ra lệnh với từng người một, mỗi khi qua vài

ngày sẽ có hộ vệ phong trần mệt mỏi của chàng tiến đến.



Cứ như thế, đội ngũ tăng lại giảm, giảm lại tăng, thời gian trôi qua từng ngày.



Đảo mắt, đã qua hơn một tháng.



Mấy ngày nay, Trần Dung vẫn có chút hoảng hốt, một mình ngồi ở trong xe

ngựa thường lầm bầm lầu bầu, cũng không biết đang nói cái gì.



Một ngày này, Vương Hoằng từ xa nhìn thấy Trần Dung đứng dưới một gốc cây

chương, xiêm y màu đỏ bay theo gió, càng làm nổi bật chiếc eo thon nhỏ.



Nhíu mày, chàng đi về phía nàng.



Đi tới, nhìn thấy Trần Dung cúi đầu, mũi chân di di vài cái trên đất, chàng khoanh tay tới gần, ôn nhu hỏi: “Nghĩ gì vậy?”



Giọng nói của Vương Hoằng hiển nhiên khiến Trần Dung bừng tỉnh. Nàng vội vàng quay đầu. Nhìn thấy là chàng, nàng miễn cưỡng cười.



Nụ cười này có chút hoảng hốt.



Vương Hoằng lẳng lặng nhìn nàng, từ từ hỏi: “Khanh khanh, nghĩ gì vậy?”



Giọng nói ôn nhu mà kiên định.



Môi Trần Dung mấp máy, nàng nghiêng đầu đi, tùy ý để gió mạnh thổi rối tóc: “Ta…” Ngừng một lát rồi nàng thì thào nói: “Ta…… Không nghĩ gì cả.”



“Không nghĩ gì ư?” Vương Hoằng nhướn mày, nhìn nàng hồ nghi đánh giá từ trên xuống dưới.



Đúng lúc này, một loạt tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.
Qua một hồi lâu, xe ngựa mới bắt đầu khởi động.



Có lẽ là bởi vì thất vọng, có lẽ là bởi vì cô đơn, nhóm hộ vệ đứng cách rất xa.



Đang đi, Vương Hoằng khẽ nói: “Đến đây một chút.”



Một người tới gần, giọng nói khàn khàn ám trầm lặng lẽ vang lên: “Lang quân.”



Vương Hoằng nhẹ giọng nói: “Điều tra một chút, trong hắc y sói vệ, Phương Văn thân cận với người nào nhất, ta muốn biết danh sách những người qua lại với hắn.”



“Vâng.”



Vương Hoằng suy nghĩ một hồi, lại dặn dò: “Bí mật truyền lệnh, chú ý mọi hành động của Vương Cổ. Nhớ kỹ, ta

muốn biết mỗi một việc hắn làm năm trước khi ta ở thành Mạc Dương.”



“Vâng.”



“Khi nào thì người tới thu hồi hắc y sói vệ? Vương Cổ có đến hay không?”



“Ước chừng buổi trưa ngày mai có thể gặp lang quân. Lang quân Vương Cổ không ở đó.”



Vương Hoằng trầm ngâm một hồi, nhẹ giọng nói: “Đã biết. Trong tộc lần này có

hội nghị bàn luận đại sự, các ngươi có lưu ý ghi chép lại không?”



“Có.”



Người nọ lên tiếng, nói: “Có lẽ đến buổi trưa ngày mai sẽ đưa đến tay lang quân.”



Vương Hoằng gật đầu, nói: “Đã biết, lui ra đi.”



“Vâng.”



Người nọ vừa lui ra, Vương Hoằng liền quay đầu nhìn về phía Trần Dung.



Chàng đối mặt là Trần Dung mang vẻ mặt yên tĩnh, nghiêng đầu tựa vào vai chàng.



Vươn tay vuốt mái tóc của nàng, Vương Hoằng khẽ hỏi: “Nghĩ gì vậy?”



Một hồi lâu, giọng nói của Trần Dung mới vang lên: “Ta nghĩ rằng, A Dung

làm cho lang quân gánh chịu nhiều phiền não như thế, ngay cả không có

cuộc sống về sau, cũng là đáng giá.”



Lời của nàng vừa dứt, Vương Hoằng bật cười, nói: “Vừa mới vui vẻ với A Dung, A Dung muốn ta đâm cho nàng một kiếm, nói rằng như thế mới đáng giá. Rồi lần đó ta bị bệnh,

gắn bó cùng nàng bên hồ, nàng cũng nói, có một ngày kia cũng đáng giá

rồi…… Phụ nhân này, đúng là quá tham lam.”



Chàng cũng không chờ Trần Dung phản bác, ngẩng đầu ra lệnh: “Đi nhanh một chút.”



“Vâng.”