Mị Công Khanh

Chương 188 : Một câu

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Thấy Vương Hoằng quay đầu đi, Trần Dung cắn môi, một hồi lâu, nàng thấp

giọng nói: “Ta, ta vĩnh viễn cũng không muốn bởi vì mình mà khiến Thất

lang mệt mỏi.”



Nàng nhìn Vương Hoằng, nói với giọng ôn nhu mà

thẳng thắn thành khẩn: “A Dung chỉ là một phụ nhân bình thường, khó mà

nhận hết nổi mọi đối đãi của lang quân.”



Giọng nói của nàng trầm thấp, rõ ràng.



Ánh mắt nàng nhìn Vương Hoằng chẳng những trong suốt, hơn nữa rất kiên định.



Nàng đang nói cho chàng biết ý nghĩ của chính mình, hoặc là nói, là quyết định.



Vương Hoằng quay đầu nhìn về phía nàng.



Chậm rãi, chàng cong môi, nói: “Nàng không muốn khiến ta mệt mỏi?”



“Vâng.”



Chàng lại cười, hỏi: “Nàng cảm thấy, ta không nên dành hết tâm tư cho nàng?”



Trần Dung lại gật đầu.



Nàng ôn nhu nhìn chàng, vươn tay, say đắm vuốt ve gương mặt tuấn dật thanh

hoa, nhẹ giọng nói: “Trên thế gian này, điều hay thay đổi nhất chính là

lòng người. Ngay cả khi tự cho là tình yêu say đắm vĩnh hằng không thay

đổi, tuy thân hóa thành cát bụi sẽ không chuyển biến, nhưng theo thời

gian cũng sẽ phai nhạt. Thất lang, A Dung thật sự không muốn chàng hối

hận.”



Nàng nói xong, hốc mắt ửng hồng, trong ánh mắt cũng biểu lộ một loại đau đớn vì phải dứt bỏ.



Đúng lúc này, Vương Hoằng bật cười.



Chàng thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nói: “Nàng nghĩ nhiều quá rồi.”



Chàng thu hồi ánh mắt, lười biếng ngả về phía sau, nhắm hai mắt lại: “Vương

Hoằng ta làm việc, nên làm gì, không nên làm gì, hết thảy đều có chủ

trương, sẽ không vì bất kỳ kẻ nào mà nhân nhượng. Trần thị A Dung, nàng

suy nghĩ nhiều quá rồi.” Chàng nói một cách cường điệu.



Giọng nói này lãnh đạm đến mức nào?



Trần Dung kinh ngạc nhìn chàng, một hồi lâu, nàng khẽ đáp: “Ta.” Dừng một chút, rồi nói tiếp: “Ta đã biết.”



Thời gian một ngày đảo mắt đã trôi qua.



Lúc thái dương treo cao giữa đỉnh đầu, một đội ngũ mấy trăm người xuất hiện ở cuối đường. Nhìn lá cờ có chữ “Vương” tung bay, khóe miệng Vương

Hoằng cong lên, khẽ cười nói: “Đến rồi.”



Vài hộ vệ cùng phụ tá

đồng thời tới gần Vương Hoằng, bọn họ nhìn thoáng qua đội ngũ kia, lại

nhìn về phía Vương Hoằng, sắc mặt không khỏi trở nên khẩn trương.



Những người này đều đã đi theo Vương Hoằng nhiều năm, biết rõ tuy lang quân

nhà mình còn chưa trưởng thành, nhưng khi chàng vẫn còn là hài tử đã

biểu hiện ra trí tuệ hơn người, được các trưởng bối trong tộc yêu thích. Gần như ngay từ lúc chàng hiểu chuyện thì đã trở thành người thừa kế

trong gia tộc.



Nhưng chỉ chớp mắt, vinh dự, địa vị, còn có quyền lực phú quý của chàng đều bị người khác cướp đoạt. Trong một đêm, từ

trên trời ngã xuống đất, trên thế gian này, có mấy người có thể chấp

nhận sự biến đổi này.



Trong mắt bọn họ, Vương Hoằng vẫn biếng nhác, tư thế vân đạm phong khinh thanh thản.



Cát vàng càng ngày càng tới gần.



Dần dần, khuôn mặt của đội ngũ kia xuất hiện ở trước mặt mọi người.



Trong xe ngựa đi đằng trước truyền đến một tiếng quát. Tiếng quát vừa dứt,

chúng kỵ dừng lại, mà chiếc xe ngựa kia tách ra khỏi đám người, chạy về

phía Vương Hoằng.



Xe ngựa kia chạy tới trước đội ngũ.



Rèm xe được vén lên, một thanh niên tuấn mỹ ló đầu ra. Nam tử này có nét

giống như nhóm trưởng tử trong Lang Gia Vương thị, đều trắng trẻo cao

nhã, có điều khi so sánh với Vương Hoằng, hắn không có hào quang bao phủ trên nét mặt, mà trong đôi mắt cũng không có khí chất trong sáng cao

xa.



Trên thế gian, người có diện mạo tương tự vẫn có thể làm cho người ta cảm giác trống đánh xuôi, kèn thổi ngược (ý chỉ hoàn toàn khác hẳn nhau). Thanh niên trước mắt này chính là như vậy. Rõ ràng đều trắng trẻo cao nhã, cũng rất tuấn mỹ, nhưng hắn và Vương Hoằng tựa như đom

đóm và trăng tròn, thua kém đâu chỉ có trăm ngàn lần?



Nam tử

nhìn xe ngựa của Vương Hoằng, chắp tay, cười vang nói: “Thất lang mạnh

khỏe. Ta phụng lệnh của Tam huynh Vương Cổ tiến đến nghênh đón Thất

lang.”



Tươi cười của hắn khả cúc, giọng nói cất cao trong trẻo,

nhưng xe ngựa của Vương Hoằng, ngay cả rèm xe cũng không lay động một

cái.
Khi xe ngựa của Vương Hoằng tới gần, tiếng ồn ào càng ngày càng vang.



“Tạ thị A Bích, trượng phu bên cạnh ngươi là người phương nào?”



“Tạ thị A Bích, ngươi dám đối đãi với Thất lang của ta như thế sao?”



“Các vị cần gì phiền não? Thất lang đã nói qua, bọn họ chỉ là bọn chuột nhắt mà thôi.”



Trong từng tiếng nghị luận, tim Trần Dung đập mạnh: Tạ thị A Bích này, hơn

phân nửa là thê thử mà gia tộc của Vương Hoằng quyết định cho chàng.

Thật là, đây chỉ là chuyện nội bộ, trước kia đều không truyền ra ngoài,

sao hiện tại lại huyên náo khiến ai cũng biết cả?



Nàng lo lắng quay đầu lại.



Yên lặng nhìn Vương Hoằng, Trần Dung kinh ngạc hỏi: “Lang quân không bực bội sao?”



Vương Hoằng mở mắt ra, chàng tựa tiếu phi tiếu hỏi: “A Dung muốn ta buồn bực sao?”



“Không có mà.” Trần Dung trả lời thầm ở trong lòng, liếc trắng mắt, tiếp tục quay đầu nhìn ra bên ngoài.



Bên ngoài tiếng ồn ào càng ngày càng, cũng có mười mấy người cầm giỏ trúc

trên tay, hay nhặt hòn đá trên đất, hoặc lấy hài ở chân ra ném về phía

xe ngựa kia.



Khi ám khí bay tán loạn, hộ vệ xung quanh xe ngựa vội vàng vây quanh, dùng thân thể của mình che chắn.



Đúng lúc này, rèm xe vén ra một góc, một nữ lang xinh đẹp tuyệt trần văn

tĩnh cùng một nam tử tuấn mỹ trắng trẻo, có hai phần giống Vương Hoằng

ló mặt ra.



Đối diện với mọi người, nữ lang kia nầng cằm, cất cao giọng nói: “Mặc dù Thất lang rất tốt, nhưng trượng phu bên cạnh ta mới

là rồng phượng trong loài người.” Nói tới đây, nàng ta tiếp lời với

giọng khinh miệt: “Chư vị tán thưởng Vương Thất lang. Nhưng đối với Tạ

thị A Bích ta mà nói, ngay cả đạo cô phong lưu không biết liêm sỉ Hoằng

Vận Tử mà Vương Thất lang cũng si mê, thật sự khiến cho người ta khinh

thường.” Cho dù nam nhân kia vĩ đại cỡ nào, chàng quá mức si mê một nữ

nhân diễm danh lan xa sẽ đều bị người ta lên án. Điều này, từ cổ có Đát

Kỷ, gần đây thì có Âm Lệ Hoa.



Bởi vậy, trước lời của nữ lang đó, ngay cả người sùng kính Vương Hoằng nhất cũng không thể nói gì hơn.



Lại nói tiếp, giọng nói trong trẻo mà tự tin, có lực xuyên thấu của nữ lang đó vừa dứt, xung quanh trở nên yên tĩnh. Tiếp theo, tiếng chỉ trích nho nhỏ đối với Trần Dung lặng lẽ vang lên.



Vương Hoằng nhíu mày.



Chàng thu hồi vẻ mặt nhàn nhã không quan tâm, vẫy tay gọi một hộ vệ, thấp giọng dặn dò một câu.



Sau khi hộ vệ kia lĩnh mệnh rời đi, thả người xuống ngựa, lẫn vào trong đám người.



Trong đám người, lúc này vẫn vang lên tiếng chỉ trích, nhìn thấy lời nói của

mình thành công tác động đến mọi người, Tạ thị A Bích và nam tử bên cạnh đồng thời cười đắc ý.



Đúng lúc này, trong đám người truyền đến

một tiếng bật cười, chỉ thấy một người cất giọng thô hào cười lạnh:

“Phong lưu mà không biết liêm sỉ ư? Trần thị A Dung mặc áo trắng nhiễm

máu, đối diện với mấy vạn người Hồ như không có gì, thật sự là người

phong lưu cái thế. Phụ nhân nóng vội chỉ vì doanh lợi như ngươi, sao

xứng đáng đánh đồng với nàng?” Lời này chua ngoa vô cùng. Dựa theo địa

vị mà nói, hẳn phải là Trần Dung không xứng đánh đồng với Tạ Bích, nhưng người này cố tình nói như thế, ngữ khí còn cực đoan khinh thường, trong khoảng thời gian ngắn, Tạ thị A Bích tức giận đến ứa nước mắt.



Người đó nói tới đây, một tiếng cười bén nhọn khác truyền đến: “Theo ta thấy, ngươi chỉ giống như bọn chuột nhắt, Vương Thất lang cảm thấy chướng

mắt, Vương Thất lang thà rằng muốn đạo cô phong lưu kia cũng không cần

ngươi đâu.”



Những lời này vừa thốt ra, tiếng cười vang nổi lên

bốn phía. Người sùng bái Vương Hoằng có rất nhiều, bọn họ vốn hữu tâm vô lực, thật vất vả có mấy câu nói này mở đầu, làm sao dễ dàng buông tha,

trong khoảng thời gian ngắn, hơn mười người đều thét chói tai: “Ngươi

thua kém đạo cô người ta mà.”



“Thất lang thà rằng muốn đạo cô kia cũng không cần ngươi.”



Trong tiếng cười vang, sau xe ngựa truyền ra vài tiếng quát: “Người nào mà vô lễ như thế?”



“Đi ra, đừng giấu đầu hở đuôi.”



Tiếng quát này rất nhanh chìm nghỉm trong tiếng cười của mọi người.



Tiếng ồn ào, tiếng cười chê của đám người vây quanh nổi lên bốn phía. Những

người này đánh giá Tạ thị A Bích cùng nam tử bên người nàng ta, một đám

mang ánh mắt châm biếm lộ ra khinh miệt.



Tạ thị A Bích là thiên

chi kiều nữ nhất đẳng, so với công chúa còn tôn quý hơn, nàng ta nào đã

từng phải chịu nhục nhã như thế? Gương mặt nàng ta đỏ ửng, nước mắt rưng rưng bên khóe mắt, môi hé ra lại ngậm vào, đáng thương mấy lần vừa mở

miệng, tiếng nói đã chìm nghỉm trong tiếng ồn ào xung quanh.



Rốt cục, khi nàng ta tức giận khóc thành tiếng, nam tử bên cạnh mới giúp đỡ nàng ta kéo rèm xe xuống, chặn tầm mắt của mọi người.



“Tản ra, tản ra.” trong tiếng quát, chúng hộ vệ vây quanh xe ngựa vội vàng rời đi.