Mị Công Khanh

Chương 189 : Nói hết việc hai kiếp

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Nhìn theo chiếc xe ngựa kia hoảng sợ rời đi, một phụ tá dựa sát vào hộ

vệ bên cạnh, thấp giọng nói: “Đối với đạo cô này, lang quân không chấp

nhận người khác có chút gì bất kính.”



Hộ vệ kia liếc nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: “Bớt nhiều lời đi.”



Phụ tá này không khỏi cười ngượng ngùng. Sau một lúc lâu hắn vẫn nhịn không được than thở nói: “Chuyện nữ sắc, lang quân quá mê muội, trách không

được tộc nhân tức giận.”



Tiếng nói của hắn chìm vào trong gió, không có ai đáp lại.



Xe ngựa chậm rãi chạy trên đường trong tiếng ồn ào, hướng tới phủ đệ của Vương Hoằng.



Chỉ chốc lát, một tòa nhà với sân viện thấp thoáng cây cối xanh um xuất

hiện ở trước mắt Trần Dung. Xe ngựa dừng lại, Vương Hoằng dẫn đầu nhảy

xuống xe ngựa, chàng vươn tay ra với Trần Dung: “Xuống đi.”



Trần Dung lên tiếng, dựa vào tay chàng xuống xe ngựa.



Hai người cùng đi vào trong sân.



Nắm tay Trần Dung, Vương Hoằng mỉm cười đứng đó, áo trắng bay theo gió.

Trên đường đi, tỳ nữ người hầu đều khom mình hành lễ. Có điều bọn họ

thường thường sẽ lặng lẽ ngẩng đầu, lén nhìn Trần Dung một cái.



Trần Dung cũng đang đánh giá sân viện tinh xảo này.



Đúng lúc này, Vương Hoằng đột nhiên nói: “Tộc trưởng tiếp theo của Vương thị ta là người nào?”



Trần Dung trả lời: “Vương công Vương Diễn.”



Vừa thốt ra mấy chữ này, toàn thân Trần Dung cứng đờ, mồ hôi lạnh úa ra như mưa. Mà Vương Hoằng cũng dừng chân, từ từ xoay người nhìn nàng.



Hai người đứng ở trong rừng cây, một người cúi đầu, một người chăm chú

nhìn, trong mắt người ngoài có vẻ tình thâm ý trọng. Chúng phó thấy thế, vội vàng thúc thủ lui ra phía sau, trong nháy mắt, trong rừng cây chỉ

có hai người bọn họ.



Vương Hoằng không hề chớp mắt nhìn Trần Dung chăm chú.



Một hồi lâu, hầu hết của chàng chuyện động, giọng nói khàn khàn: “Vương Diễn?”



Trần Dung cắn môi, thấp giọng đáp: “Vâng.”



“Vương Diễn sao?” Chàng ngẩng đầu lên, chắp hai tay sau lưng, ngắm nhìn bầu

trời, nhẹ nhàng nói: “Huynh ấy lớn hơn ta năm tuổi, thành thật mà cẩn

trọng, mặc dù không có tài cho lắm, nhưng lại có lòng bao dung, có khả

năng nhìn người.”



Đi thong thả hai bước, Vương Hoằng đón gió mà đứng, tóc phất phơ trong gió, trong sự độc lập pha lẫn tịch liêu.



Chàng đứng yên như thế thật lâu. Mày khẽ nhíu lại, vẫn không nhúc nhích.




Trong lúc mừng rỡ hoa chân múa tay, khóe mắt cậu liếc thấy mấy bóng người

nhìn về phía này, dường như nghĩ tới chuyện gì đó, lại tiến lên một

bước, vươn tay ôm Trần Dung vào lòng.



Cậu ôm thật chặt, Trần Dung cảm thấy không thoải mái nên né tránh, vừa giãy dụa, nàng vừa hỏi với

vẻ khó hiểu: “Tại sao kích động như vậy?” Không phải vừa rồi kích động

đã qua, nên hỏi cũng đã hỏi rồi sao? Vì sao lúc này còn ôm nàng?



Tôn Diễn vòng ôm cả hai tay, vây khốn Trần Dung đang không ngừng giãy giụa, cậu ghé vào hai bên tai Trần Dung, nhỏ giọng nói: “Vương Hoằng kia vừa

rồi cảnh cáo ta.”



Nghe thấy cậu nhắc tới Vương Hoằng, Trần Dung an tĩnh lại, tò mò lắng nghe.



Tôn Diễn cười hì hì nói: “Hắn nói muội là phụ nhân của hắn. Con bà nó, ta

vốn thông minh mà, biết hắn là đang nhắc nhở ta, muốn chúng ta giữ một

khoảng cách nhất định. Phi, ta không muốn để cho hắn được như ý nguyện.”



Hóa ra là vì điều này.



Trần Dung nhất thời có chút dở khóc dở cười.



Tôn Diễn vui vẻ, giọng nói đắc ý dào dạt: “Bộ dạng hắn vênh váo tự đắc,

thực sự khiến cho người ta không thuận mắt. Không cho ta lại gần muội?

Phi, ta càng muốn ôm, còn phải ôm thật chặt.”



Trần Dung nghe đến đó, lương tâm trỗi dậy, nàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Thất lang nhiều mưu mô lắm.”



Tôn Diễn trừng mắt nhìn nàng, nói: “Tôn gia gia ta còn lắm mưu mô hơn.”



Trần Dung liếc mắt xem thường, nhỏ giọng nói: “Ta nói thật. Chàng không phải dạng quân tử trang nghiêm đâu.”



Tôn Diễn chần chờ nhìn nàng một cái, chậm rãi buông cánh tay, cũng nhỏ giọng hỏi: “Mưu mô đến mức nào?”



“Huynh khó mà tưởng tượng nổi.”



Tôn Diễn xoa cằm, sờ tới sờ lui, suy nghĩ một lúc, đột nhiên cậu vỗ đùi,

kêu lên: “Nguy rồi tán gẫu mấy chuyện vô dụng này làm gì? Những chuyện

cần nói với muội mà chưa nhắc tới nửa chữ.”



Cậu chuyển mắt nhìn

Trần Dung, nghiêm túc nói: “A Dung, huynh trưởng kia của muội của chỗ

ta. Phụ nhân ngu xuẩn của huynh ấy muốn dùng nhi tử uy hiếp huynh ấy,

nhưng vì người ở đạo quan trông coi nghiêm mật, ả đã cấu kết với hạng

người không ra gì làm chuyện bắt cóc. Thật không ngờ, kẻ kia bị người

khác bày mưu đặt kế, giết chết nhi tử của huynh trưởng muội. Hiện tại

huynh trưởng muội thập phần thương tâm, muội nên tới khuyên nhủ. Còn

nữa, chuyện có người giả danh Vương Thất lang hẹn muội đi du ngoạn ở

thành Nam Dương, khiến thân muội rơi vào cảnh nguy hiểm, ta đã điều tra

ra được.”