Mị Công Khanh

Chương 190 : Ghen tuông

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


“Là ai?” Nhìn Tôn Diễn chăm chú, Trần Dung hỏi: “Người hẹn ta ra ngoài là ai?”



Tôn Diễn nói: “Còn không phải là tộc tỷ Trần Vi kia của muội sao!” Nói tới

đây, cậu nhếch miệng cười, dựa sát vào nàng nói: “Hiện tại phụ nhân này

đang ở thành Kiến Khang, vốn cuộc sống không được như ý muốn, giết chết

nàng ta so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn, có cần ta ra tay

hay không?”



Trần Dung rũ mắt, thấp giọng nói: “Nàng ta tàn nhẫn

như vậy sao?” Nàng có chút hoảng hốt, đã sống hai kiếp, ngay cả kiếp

trước mắt thấy nàng ta đắc ý phong quang còn bản thân chỉ có thể táng

thân trong biển lửa, nàng vẫn luôn đố kỵ, luôn hận Trần Vi. Nhưng khi

đó, nàng cũng chưa làm chuyện gì cả, mà Trần Vi kia lại hận thù sâu sắc

như thế, không thể không đẩy nàng vào chỗ chết ư?



Hít một hơi, Trần Dung ngẩng đầu lên nói: “Không cần.”



“Được rồi, dù sao chỉ là một phụ nhân hèn mọn, muội muốn xử lý nàng ta chỉ

cần nói một câu.” Những lời này của Tôn Diễn vừa rót vào tai, Trần Dung

không khỏi cười rạng rỡ, nói: “Đúng vậy, nàng ta chỉ là một phụ nhân hèn mọn.”



Nàng lại hỏi: “Vậy người cấu kết với đạo tặc kia là ai?”



“Cửu công chúa.”



Trần Dung gật đầu, nói: “Quả nhiên là nàng ta.”



Tôn Diễn lại thao thao bất tuyệt: “Đúng rồi, ở thôn trang kia của muội, bệ

hạ đã ban tặng mười mỹ thiếu niên, muội có muốn tiếp nhận hay không?”



Lời này vừa dứt, Trần Dung ngây ra.



Mà Tôn Diễn nhìn Trần Dung dại ra, nhất thời mặt mày hớn hở, cậu xoa cằm,

cười tủm tỉm nói: “Vốn là, khi nhìn thấy những người đó, ta muốn đón

muội cách xa thôn trang đó thật xa, có điều hiện tại ta rất cao hứng.”



Nhìn Trần Dung, Tôn Diễn cười tươi khiến hàm răng trắng lóa lấp lánh dưới

ánh mặt trời: “Phi! Vương Hoằng kia tự chọc vào rắc rối, còn dám kiêu

ngạo như vậy. A Dung, muội dùng một con ngựa lôi hắn kéo dài tới thôn

trang đi, để hắn trở thành mĩ thiếu niên thứ 11.”



Cậu nói ra lời này, đắc ý dào dạt hỏi: “Thế nào, chủ ý này thế nào?”



Trần Dung mở to mắt, thẫn thờ nhìn phía sau cậu, gọi: “Thất lang……”



Nàng vừa thốt ra hai chữ này, Tôn Diễn vung tay lên, quyết đoán ngắt lời của nàng, cười đến mức mắt híp tịp nói: “A Dung, muội trăm ngàn lần đừng
Trần Dung rùng mình, hỏi: “Kiến Khang vương bị đâm?”



“Vâng.”



“Vậy hiện tại hắn ta sao rồi?”



“Nghe nói tính mạng bị đe dọa, sợ là không sống được.”



Trần Dung ngơ ngác nửa ngày, nàng suy nghĩ một lúc, vội vàng ngẩng đầu hỏi:

“Vậy lang quân có phản kích không?” Vừa hỏi xong, nàng tự bật cười, lúng ta lúng túng nói: “Ta hỏi sai người rồi.”



Lúc này Trần Dung sao có thể ngồi yên, nàng đẩy cầm ra, đi dạo vài vòng trong sân.



Một lúc sau, Trần Dung hỏi: “Ở chỗ bệ hạ có lời đồn đãi gì không?” Nàng

biết, tỳ nữ này tuy chỉ là tỳ nữ, nhưng các nàng là tỳ nữ của Lang Gia

Vương Thất, có thể có được thân phận này, tất nhiên sẽ khác với người

bình thường.



Tỳ nữ kia cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Nô nghe

thấy có người đồn đãi, nói bệ hạ từng cười to nói ‘Lúc trước nhìn Vương

Thất kia hay giả mù sa mưa thật là đáng ghét, nay mới biết kẻ này rất

khá, trẫm thích.’” Nói tới đây, tỳ nữ lại tiếp lời: “Bệ hạ nói người

trong lòng thường là người mà nhóm nho sĩ không thích.”



Trần Dung gật đầu, nàng dạo qua một vòng, lại ngồi trên tháp.



Kéo cầm tới phía trước, nàng gảy vào cái, chậm rãi, tiếng đàn kia ban đầu

mỏng manh, trở nên càng ngày càng bình ổn, càng ngày càng thản nhiên êm

tai.



Tỳ nữ lắng nghe, trong lòng cảm thấy buồn bực: Sao hiện tại nàng lại không hoảng hốt?



Nàng ta nào biết đâu rằng, Trần Dung có gấp gáp cũng vô dụng, nói đến nói

đi, thủ đoạn Vương Hoằng phi phàm, không bằng yên lặng xem xét.



Trong tiếng đàn, một loạt tiếng bước chân truyền đến, đợi đến khi một khúc

kết thúc, một giọng nói thanh thúy vang lên: “Bẩm đại phu, huynh trưởng

của người cầu kiến.” Dừng một chút, người đó lại bẩm báo: “Ngoại trừ

huynh trưởng của đại phu ra, hạ nhân của đại phu cũng đến đây. Còn có

một người tên là Trần Vi cũng tới, nói đại phu là tộc muội của nàng ta,

từ trước sống chung rất hòa thuận, hiện tại biết đại phu trở về, cố ý

đến thăm.”



Trần Dung từ từ đẩy cầm ra, ngẩng đầu lên.