Mị Công Khanh

Chương 191 : Không cần y

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Trần Dung đứng lên, nàng trầm ngâm một hồi, nói: “Mang ta đi đi. Bọn họ

cũng không phải là người ngoài, không cần đi qua đi lại bẩm báo như

thế.” Nàng không phải người của Lang Gia Vương thị, cũng chưa tôn quý

đến mức đó. Nàng luôn nhớ rằng: Vĩnh viễn giữ bổn phận, vĩnh viễn phải

biết rõ vị trí hiện tại của mình ở đâu.



Tỳ nữ lên tiếng: “Vâng.” Rồi dẫn Trần Dung đi ra ngoài viện.



Vừa mới đến gần, tiếng người nói đã truyền đến. Nàng nghe thấy trong giọng

nói thỏ thẻ của Trần Vi mang theo sự vui sướng: “Tộc muội rất thân với

ta, khi trên đường đi về phía nam, chúng ta cùng tiến cùng lùi, chuyện

gì cũng tâm sự với nhau. Đến thành Nam Dương, sân của tộc muội ở ngay

bên cạnh sân của ta, tỷ muội chúng ta thường xuyên tụ tập nói chuyện vui đùa, khi đó rất vui vẻ.”



Giọng nói của nàng ta ôn nhu, trong sự ngại ngùng mang theo khoái hoạt, giống như một cô nương thuần lương

đang nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào năm đó.



Lúc này, giọng nói

của Trần Vi chuyển thành kinh hỉ: “Chỗ ở của Vương Hoằng Vương lang cũng cao thượng xinh đẹp giống như chàng vậy.” Nàng ta ngẩng đầu ngắm nhìn

sân viện phía trước, ngữ điệu thanh thúy lại nhẹ nhàng: “Tuy Thất lang

quý giá bất phàm, nhưng tộc muội của ta cũng là người vô cùng tốt. Tuy

rằng diện mạo kém một chút, nhưng tộc muội thật sự có rất nhiều ưu điểm

mà lang quân nhà các ngươi không biết đâu. A, không đúng, ta hẳn nên gọi lang quân nhà các ngươi là muội phu mới đúng. Hì hì, khẳng định chàng

chưa từng nghe người ta gọi như thế bao giờ, nếu có dịp gặp chàng, ta

nhất định sẽ gọi như vậy.”



Trần Dung nghe đến đó, ngừng chân, âm thầm cười lạnh: Còn đòi gặp ư, nàng ta dựa vào cái gì mà nghĩ rằng bản

thân có thể nhìn thấy Vương Hoằng? Lúc này Trần Dung lại cảm thấy có

chút hoảng hốt, tình cảnh trước mắt này dường như nàng đã trải qua quá

vô số lần…… Kiếp trước, sau khi Trần Vi trở thành thiếp của Nhiễm Mẫn,

lần nào nhìn thấy mình mà không nói chuyện với vẻ ôn nhu, ngại ngùng rồi lại khen tặng nàng thế này? Tựa hồ trong số tất cả các nữ nhân của

Nhiễm Mẫn, cũng chỉ có nàng ta là cam tâm tình nguyện nhận thức Trần

Dung là chủ mẫu.



Nghĩ đến đây, Trần Dung bật cười. Bước chân của nàng nhanh hơn.



Trong nháy mắt, Trần Dung đã tới ngoài cửa viện, nàng quay đầu, liếc mắt nhìn Trần Vi. Lúc này Trần Vi không giống như những lần trước nàng gặp lại,

có béo hơn một chút, da dẻ mịn màng, trang điểm cẩn thận. Nhìn nàng ta

như thế thật sự có vài phần xinh đẹp khi còn là nữ lang.



A, kiểu tóc của nàng ta? Là búi tóc của nữ lang chưa chồng mà.



Lúc này trên mặt Trần Vi mang theo tươi cười ngọt ngào, hai mắt sáng trong

suốt, cho dù đối mặt với một tỳ nữ cũng có vẻ khiêm nhường. Với thân

phận theo lời nói của nàng ta, thái độ nàng ta đối với tỳ nữ này như

thế, hẳn sẽ khiến người ta có cảm tình. Đáng tiếc là, nàng ta đối mặt

với tỳ nữ của Lang Gia Vương Thất, cho dù nàng ta chuyện trò vui vẻ ra

sao, mấy tỳ nữ vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, thái độ cung kính lộ

ra thong dong, không cao ngạo, nhưng cũng không đáp lời.



Trần Vi vừa nhẹ giọng cười nói, vừa tò mò đánh giá khắp nơi như một nữ lang ngây thơ.



Đúng lúc này, nàng ta nhìn thấy Trần Dung.



Vừa thấy Trần Dung, theo phản xạ Trần Vi trở nên cứng đờ, nhưng đảo mắt,

bằng tốc độ nhanh nhất nàng ta đã nặn ra một nụ cười nịnh lấy lòng. Nàng ta vừa mới đi ra một bước, Trần Dung thản nhiên thu hồi ánh mắt, cất


“Vâng.”



Tỳ nữ kia lĩnh mệnh rời đi, chỉ chốc lát, bóng dáng sợ hãi gầy nhỏ của Trần Vi xuất hiện trong tầm nhìn của Trần Dung.



Nhìn thấy là nàng ta, Bình ẩu kinh ngạc khẽ kêu một tiếng. Bà đang chuẩn bị

hỏi Trần Dung, liếc mắt một cái nhìn thấy bóng hình như liễu rủ trong

gió, lời định nói lại được nuốt xuống: Lúc này nhìn thấy nữ lang, không

biết vì sao, lại khiến cho bà không dám tùy ý, ngả ngớn muốn nói gì thì

nói như lúc trước nữa.



Trần Vi từ rất xa đã thấy Trần Dung, cũng thấy được phần đông gương mặt quen thuộc đứng ở phía sau nàng.



Cắn môi, bước chân Trần Vi vẫn không ngừng lại. Vừa rồi, nàng ta cũng muốn

rời đi, nhưng nàng ta biết, mình không thể làm vậy, hiện tại Trần Dung

đã không giống như xưa, bản thân không có tư cách tùy hứng.



Trong ánh mắt chăm chú của Trần Dung, Trần Vi đi đến trước mặt, nàng ta vừa

mới nặn ra một nụ cười, khi đang muốn thân cận hàn huyền một câu, đối

diện với ánh mắt của Trần Dung, nàng ta không tự giác thi lễ, khẽ kêu

lên: “Bái kiến Quang Lộc đại phu.”



Một câu thốt ra miệng, Trần

Vi lại cảm thấy hối hận: Không phải đã nghĩ ổn thỏa rồi sao? Sao vừa mở

miệng đã khiến quan hệ giữa hai người trở thành xa lạ như thế?



Trần Dung gật đầu, giọng nói mềm mại quyến rũ miễn cưỡng vang lên: “Đa lễ, ngồi đi.”



Đây là ngữ khí của kẻ bề trên. Trong lòng Trần Vi thầm giận, lại không làm

sao hơn thua ở khí thế. Nàng ta đành phải đáp lời, lui ra phía sau hai

bước ngồi trên tháp.



Trần Dung không ngồi xuống, nàng xoay người, mắt nhìn hồ nước, lẳng lặng hỏi: “Ngươi tìm ta?”



“Vâng.” Trần Vi lên tiếng, sau khi tự nhủ thầm trong lòng mấy câu, nàng ta

ngẩng đầu nhìn Trần Dung, ý cười trong suốt gọi: “A Dung……” Vừa gọi đến

đây, Trần Dung ngắt lời nàng ta: “Gọi ta là Quang Lộc đại phu.”



Trần Vi nghẹn lời, tươi cười cũng cứng đờ.



Thấy nàng ta dừng lại, Trần Dung quay đầu.



Nàng nhìn Trần Vi chăm chú, cười cười, nhẹ giọng hỏi: “Lần này ngươi đến là muốn hỏi ta chuyện về Nhiễm Mẫn sao?”



Trần Vi nghe vậy, vội vàng lắc đầu, nàng dồn dập đáp: “Không phải, không

phải. Thất phu thô lỗ kia đã không còn liên quan đến ta. A Dung không

biết, cha ta đáp ứng rồi, sẽ tìm cơ hội đoạn tuyệt quan hệ giữa ta và

y.”



Trong lúc Trần Dung kinh ngạc mở to mắt nhìn, Trần Vi mỉm

cười, nàng ta mím môi, nhẹ nhàng nói: “Ngày xưa, A Dung không cần y,

hiện tại, ta cũng không cần y…… A Dung không biết, sau khi quyết tâm

chặt đứt quan hệ với y, ta giống như được sống lại vậy. Ai, trước kia

sao ta lại ngốc nghếch như thế chứ?”