Mị Công Khanh

Chương 192 : Đánh giết tùy ta

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Nhìn thấy Trần Dung mở to hai mắt, giống như choáng váng ngây người, Trần Vi chớp mắt, gọi: “A Dung, A Dung?”



Nàng ta gọi vài lần, Trần Dung vẫn đang ngơ ngác.



…… Nàng thật không biết, Trần Vi sẽ khinh địch buông tha Nhiễm Mẫn. Không

phải nàng ta yêu thương y sâu sắc vô cùng sao? Nàng ta, nàng ta yêu sâu

đậm như thế. Hai kiếp, trước sự sủng ái của Trần Nguyên dành cho nàng

ta, cho dù không thể gả cho Nhiễm Mẫn, cũng có thể gả cho sĩ tử khác.

Nhưng nàng ta không để ý tới danh tiết, ngay cả làm thiếp cũng muốn đi

theo bên cạnh Nhiễm Mẫn.



Trước mắt Trần Dung hiện lên tình cảnh

kiếp trước, khi Trần Vi đối mặt với Nhiễm Mẫn, bộ dạng đưa tình vĩnh

viễn coi y là trời kia. Rõ ràng nàng ta yêu sâu đậm như vậy.



Nàng nhìn Trần Vi, giờ phút này da dẻ nàng ta nõn nà, ánh mắt cũng sáng ngời có thần, khác hẳn với thần thái lần gặp trước, thực hiển nhiên, lời nói của Trần Vi là thốt ra từ tâm can.



Nhưng càng như thế, Trần

Dung lại càng không rõ, yêu sâu đậm, khắc cốt ghi tâm đến vậy, vì sao có thể nói bỏ là bỏ? Lúc trước liều lĩnh bằng mọi cách để đạt được cảm

tình của người đó, vì sao xoay người là có thể quên đi?



…… Kiếp trước, nàng đã thua trong tay một Trần Vi như vậy sao?



Ngẫm nghĩ, khóe môi Trần Dung lộ ra một nụ cười khổ.



Trần Vi kinh ngạc nhìn Trần Dung khác thường, vẻ mặt của tộc muội trước mắt thật sự kỳ quái.



Mím môi, Trần Vi lại cười vui gọi: “A Dung, A Dung?”



Lúc này, Trần Dung phục hồi tinh thần. Nàng cúi đầu nhìn nàng ta, hoảng hốt hỏi: “Vì sao ngươi không cần y nữa?”



Trần Vi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì A Dung cũng không cần y mà. Y chỉ

là một thất phu thô lỗ, tuy rằng vũ dũng tuấn mỹ, nhưng quý tộc ở thành

Kiến Khang nhiều như thế, ai cũng đều cao nhã hơn y……” Trần Vi mới nói

đến đây, Trần Dung cúi đầu, từ từ nói: “Nhiễm tướng quân chính là một

trượng phu, trong thiên hạ nam nhân cao nhã hơn y không nhiều lắm đâu.”



Trần Vi đang nói vui vẻ, thật không ngờ Trần Dung lại biện hộ cho Nhiễm Mẫn

thì không khỏi ngẩn ngơ, những lời còn lại cũng nghẹn trong cổ họng.



Nàng ta cứng họng nhìn Trần Dung, vẻ mặt không dám tin…… A Dung này, không

phải không cần Nhiễm Mẫn sao? Vì sao nàng còn ca ngợi y?



Sau khi ngẩn ngơ, khóe mắt Trần Vi liếc thấy một người, tức thì, nàng ta cất

cao giọng, ngữ khí kinh ngạc, không dám tin gọi to: “A, vì sao A Dung

lại ca ngợi Thạch Mẫn như thế? Rõ ràng y chỉ là một thất phu thô lỗ, quý tộc trong thành Kiến Khang, không nói tới người khác, ngay cả Thất lang nhà muội, y muốn xách hài cũng không xứng.”



Trần Vi nói tới đây, Trần Dung đã quát một cách quyết đoán: “Câm miệng.”



Nàng ngẩng đầu, chán ghét nhìn Trần Vi, lạnh lùng nói: “Trần Vi, ngươi không được quên, thất phu thô lỗ Thạch Mẫn trong miệng ngươi kia từng là

trượng phu mà ngươi thề sống thề chết đòi đi theo.” Sau khi khiến gương

mặt Trần Vi trở nên ửng đỏ, Trần Dung thở dài một tiếng, từ từ nói: “Tất nhiên Thất lang là nam nhi tốt, nhưng Nhiễm Mẫn cũng là trượng phu thực thụ. Hai người đều khí khái, không có kiểu nói gì mà xách hài cũng

không xứng.”
Khi bóng dáng Trần Vi hoàn toàn biến mất, Trần Dung chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vương Hoằng.



Khóe miệng Vương Hoằng cong lên, chàng khẽ cười nói: “Vì sao không giết nàng ta?”



Trần Dung cũng cong môi, nói với giọng âm ngoan: “Cần gì giết nàng ta? Thành Kiến Khang chỉ có bây lớn, nàng ta đã là tàn hoa bại liễu, có thể chạy

thoát hay là có thể leo lên chỗ của đám quý nhân đây? Cứ để cho nàng

sống như chó nhà có tang, không phải tốt hơn sao?”



Lời này của

Trần Dung vừa thốt ra, đám người Bình ẩu cùng Trần gia Đại huynh quay

phắt đầu lại, bất an nhìn về phía Vương Hoằng: A Dung không hề che giấu

sự ngoan độc của mình, cũng không biết Vương Hoằng có chịu nổi hay

không?



Trong ánh mắt bất an của bọn họ, Vương Hoằng chỉ tươi

cười, cũng không nói gì, cứ thế phất ống tay áo, đi ra bên ngoài. Nhìn

bóng dáng không dính chút bụi trần của chàng, đám người Bình ẩu hai mặt

nhìn nhau, không biết có nên thở một hơi nhẹ nhõm hay không.



Trần Dung chuyển mắt nhìn sang Trần gia Đại huynh, mỉm cười nói: “Đại huynh, đến viện của muội tâm sự chuyện trò đi.” Vẻ mặt vân đạm phong khinh,

tựa hồ mới đi dạo ở hoa viên về, làm sao còn có vẻ ác độc tàn nhẫn vừa

rồi?



Trần gia Đại huynh ngây ngốc gật đầu, đi theo sau lưng Trần Dung bước về phía trước.



Trần Dung một bên mặc hoa phất liễu mà qua, vừa nói: “Đại huynh, sức khỏe của huynh thế nào?”



Hỏi đã lâu, cũng không nghe thấy Trần gia Đại huynh trả lời, Trần Dung quay đầu.



Đối diện với ánh mắt chăm chú của Trần Dung, trên gương mặt đen gầy của

Trần gia Đại huynh đột nhiên nở rộ tươi cười, hắn vui mừng nhìn Trần

Dung, khẽ nói: “Hôm nay vi huynh mới biết được, Vương Thất lang thật sự

coi trọng A Dung.” Tùy ý để nàng muốn làm gì thì làm, tùy ý để nàng xử

lý Trần Vi. Hóa ra, A Dung của hắn ở trước mặt thiên chi kiêu tử như

Vương Thất lang lại tùy ý, tự tại như thế. Cũng giống như khi ở Bình

thành, tuy A Dung chỉ là thứ nữ nhưng đứng trước mặt bản thân mình là

con vợ cả cũng là như vậy. A Dung của hắn hóa ra là người có phúc đến

thế.



Trần gia Đại huynh vui mừng nhìn Trần Dung. Có điều hắn

thương tâm đã lâu, hiện tại tươi cười dù thấy thế nào cũng rất cứng

ngắc.



Trần Dung nhìn thấy Đại huynh tươi cười, cũng cười theo,

nàng quay đầu, nói với một tỳ nữ: “Ngươi đi hỏi Thất lang, quanh đây có

danh y nào không? Đại huynh của ta không khoẻ, muốn mời đại phu tới chẩn trị.”



Trong lúc Trần gia Đại huynh liên tục vẫy tay, nói không

cần, tỳ nữ kia đã đáp lời, xoay người rời đi: Tình cảnh vừa rồi, không

chỉ là Trần gia Đại huynh nhìn mà cảm khái, các nàng nhìn cũng cảm khái. Tựa hồ cho tới bây giờ, các nàng mới biết được, Quang Lộc đại phu này

có địa vị rất cao ở trong cảm nhận của lang quân nhà mình. Bởi vậy, nàng ta trả lời vô cùng cung kính mà rõ ràng.