Mị Công Khanh

Chương 193 : Tạ Hạc Đình và thiếu niên A Cánh

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Một lúc lâu sau, đại phu đã tới, nhưng ngoài dự kiến của Trần Dung là,

sau khi đại phu bắt mạch xong thì nói Trần gia Đại huynh ngoại trừ đau

thương mất con nên khiến cho can úc tì hư, tâm thần hao tổn, còn lại

không có vấn đề gì khác. Dưới sự truy vấn không ngừng của Trần Dung, đại phu khẳng định Trần gia Đại huynh qua khỏi thời gian này sẽ hoàn toàn

khỏe mạnh, không có nguy cơ sinh bệnh.



Lần này, Trần Dung giật mình. Không phải bệnh, chẳng lẽ kiếp trước cái chết của Đại huynh có ẩn tình gì khác?



Nghĩ đến đây, nàng lập tức an bài hai hộ vệ bí mật bảo hộ Trần gia Đại huynh, rồi mới đưa hắn cùng với đám người Bình ẩu ra phủ.



Trong phủ Vương Hoằng, Trần Dung đóng cửa không ra chừng hai ngày.



Buổi chiều ngày thứ ba, một thái giám phụng chỉ tiến đến, chính là bệ hạ

triệu nàng tham gia yến tiệc của hoàng thất. Vì Vương Hoằng đã sớm căn

dặn, Trần Dung sảng khoái đáp ứng.



Tắm rửa thay quần áo xong, Trần Dung mặc một bộ y phục màu đỏ tiên diễm loá mắt, ngồi ở trên xe ngựa chạy về phía hoàng cung.



Khi xe của nàng tới gần đó, xe ngựa bắt đầu đi qua đi lại như nước chảy.

Chủ nhân ngồi trong xe ngựa chào hỏi, trò chuyện với nhau, đều hướng về

phía cung thành.



Xe ngựa của Trần Dung đi ở một bên, ban đầu không có ai chú ý tới, dần dần, ánh mắt nhìn đến cũng càng ngày càng nhiều.



Trong ánh mắt tò mò, hứng thú, hoặc là mang ý chê cười, một chiếc xe ngựa từ

phía sau chạy tới, tiếng Hoàn Cửu lang hô to gọi nhỏ truyền đến: “Quang

Lộc đại phu, Quang Lộc đại phu.”



Trần Dung lên tiếng, chậm rãi vén rèm xe lên, để lộ khuôn mặt.



Nàng vừa ló đầu ra, mười mấy ánh mắt đều nhìn về phía nàng. Chỉ trong chớp

mắt, mọi tiếng nói đều im bặt, nhưng chỉ khoảng nửa khắc, tiếng ồn ào

lại vang lên.



Trên gương mặt gầy yếu trắng trẻo của Hoàn Cửu

lang cũng lộ ra một chút kinh diễm, hắn cười nói: “Ta cũng không biết,

phụ nhân như nàng mặc y phục màu đỏ lại rung động lòng người như thế.”



Trong lúc tán thưởng, hắn tới gần Trần Dung. Nghiêng đầu, nhìn ngắm Trần Dung từ trên xuống dưới một lần, Hoàn Cửu lang hít một hơi thật sâu, say mê

nhắm mắt lại, thì thào nói: “Đẹp, đẹp quá. Chỉ là thay đổi một bộ y phục khác mà đã tỏa sáng rực rỡ, giống như mặt trời lặn về phía tây, như cầu vồng bảy sắc.” Tuy mỹ nhân ở thành Kiến Khang rất nhiều, nhưng thường
Hắn nói tới đây, ngẩng đầu nhìn Tạ Hạc Đình, còn nói thêm: “Đã là người

thiện tâm trọng tình thì sẽ dễ khống chế. Ngay cả khống chế không được,

khi muốn thoát thân hẳn nàng sẽ không gây khó dễ cho ta. Hạc Đình, giai

nhân khó cầu, ta muốn thử một lần.”



Thấy Tạ Hạc Đình trầm ngâm,

hắn lại tiếp lời: “Hạc Đình, chí hướng của ta là được ở chung với phụ

nhân này, cũng không mong mỏi gì khác.”



Tạ Hạc Đình liếc nhìn hắn một cái, xoay người đi về phía Trần Dung.



Đến trước mặt Trần Dung, hắn đánh giá nàng một lúc, rồi thản nhiên nói: “Không có việc gì, ngài có thể đi vào rồi.”



Một lời thốt ra, Trần Dung không khỏi buồn cười nở nụ cười.



Lập tức, nàng thu hồi tươi cười, nói: “Được.” Rồi cất bước đi vào bên trong.



Nàng rất nhu thuận, không phẫn nộ vì bị vũ nhục, cũng không có vẻ háo sắc

khi nhìn thấy đại mĩ nam, càng không hề mất tự nhiên khi nhìn thấy đại

quý tộc.



Nhìn theo bóng dáng đỏ rực như lửa rời đi, Tạ Hạc Đình

ngẩn ngơ, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ rằng Trần Dung lại tốt tính như thế, không hề châm chọc, phản bác vài câu. Nghe thấy phía sau truyền

đến tiếng bước chân, Tạ Hạc Đình thản nhiên nói: “Phụ nhân này rất khá.

Nhưng mà Vương Thất si mê nàng, đệ muốn đối tốt với nàng thật không dễ.”



Mĩ thiếu niên đứng phía sau mỉm cười, cũng thanh thản trả lời: “Ngay cả

đứng ở trong thôn trang của nàng, thưởng ngắm mỹ nhân thổi sáo cũng là

một chuyện vui.”



“Tùy đệ vậy.” Tạ Hạc Đình bỏ lại một câu này,

vung ống tay áo, đi vào trong điện. Mĩ thiếu niên A Cánh kia không hề đi cùng, hắn cũng chưa có tư cách tham dự yến hội như thế.



Đứng ở

dưới gốc cây, nhìn theo bóng dáng Trần Dung đi vào trong điện, a nhưng

lại cúi đầu ngâm nga: “Hữu mỹ nhân hề, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán

hề.” Giọng của hắn càng ngày càng thấp, không biết vì sao, lời vừa dứt,

bên môi hắn thốt ra một tiếng thở dài.