Mị Công Khanh

Chương 194 : Y phục đỏ cũng có khí thế

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Trần Dung bước nhanh vào trong điện.



Lúc đó mặc dù vẫn còn ráng chiều, trong điện đèn đuốc đã huy hoàng, y hương tông ảnh, hương khí lưu động.



Trần Dung bước vào theo sau chúng quý tộc, giống như bên ngoài, khi nàng

tiến vào, trong điện im lặng, vô số ánh mắt nhìn về phía nàng.



Trần Dung đã có chuẩn bị mà đến, trong lòng có chút lo lắng nhưng miệng nàng bất giác mỉm cười, ngẩng đầu, lộ ra độ cong duyên dáng của phần cổ.



Trong sự chú ý của mọi người, tiếng nghị luận dần dần vang lên, đột nhiên, ở

ngay chính giữa điện truyền đến tiếng vỗ tay trong trẻo, một người cười

to nói: “Giỏi cho một Quang Lộc đại phu. Thế nhân đều yêu mây trắng, chỉ có khanh thích ánh tịch dương, mặc y phục màu đỏ, hết sức xinh đẹp, hết sức xinh đẹp mà.”



Người nọ cười lớn, đẩy tháp ra, đi nhanh về phía Trần Dung.



Làn da của hắn trắng trẻo, dung mạo tú nhã, không phải hoàng đế thì là ai?



Nhìn thấy hoàng đế, Trần Dung mỉm cười thi lễ: “Thần tham kiến bệ hạ.”



“Miễn lễ.”



Hoàng đế đi đến trước mặt Trần Dung, đánh giá nàng từ trên xuống dưới mấy

lần, đột nhiên cười hỏi: “A Dung thật sự can đảm. Hì hì, lần đầu tiên

trẫm nhìn thấy có nữ nhân dám mặc y phục màu đỏ đến mức này. Giỏi, giỏi, giỏi.” Khen liên tục ba tiếng, hoàng đế cất tiếng cười to.



Trong tiếng cười to của hắn, ở một góc truyền đến một giọng nói âm dương quái khí: “Bệ hạ có điều không biết, y phục màu đỏ này là do Mộ Dung Khác

chuẩn bị cho Quang Lộc đại phu…… Nhớ ngày đó, Quang Lộc đại phu mặc y

phục màu đỏ, ngồi bên đống lửa, khiến vạn quân lui tránh, chúng Hồ cúi

đầu.”



Người nọ châm biếm đến đây lại vui vẻ cười tươi.



Không đợi hoàng đế mở miệng, Trần Dung đã quay đầu lại.



Dưới ánh đèn, nàng cười khanh khách nhìn quý tộc gầy yếu, trên mặt thoa phấn kia, Trần Dung cong môi, chậm rãi nói: “Các hạ thật có nhãn lực mà,

đang ở thành Kiến Khang, chuyện trong quân người Hồ, chuyện bên cạnh Mộ

Dung Khác cũng rõ ràng như vậy…… Ngay cả xiêm y này của ta là Mộ Dung

Khác chuẩn bị cũng biết.”



Nàng cười rất tao nhã, ánh mắt trong

suốt ôn nhuận, ngữ khí cũng có sự nhẹ nhàng thong dong giống như Vương

Hoằng. Nhưng với ngữ khí này, lời nói ra lại mang theo khí thế bức

người, ý tứ ẩn chứa trong đó lại đâm thẳng vào nhược điểm.



Quý


Lời vừa dứt, nàng phất ống tay áo, cất bước đi ra ngoài. Y phục màu đỏ diễm lệ như ánh lửa kia tựa như ráng chiều sáng

ngời trên bầu trời, khiến mọi người bỏng mắt.



Một hồi lâu, tiếng cười lạnh của Hoàn Cửu lang vang lên: “Đừng uổng làm tiểu nhân. Nếu

không rõ ràng, nàng là một phụ nhân sao dám tự tin như thế? Chắc hẳn đã

sớm lấy lệ rửa mặt, dung nhan giống như quỷ. Nếu không rõ ràng, Vương

Thất lang sẽ dễ dàng tha thứ cho nàng sao? Chỉ sợ đã sớm buông nàng ra,

để nàng trở về đạo quan của mình rồi.”



Tiếng cười lạnh của hắn

khiến cho vài cá nhân muốn phản bác. Có điều những người này muốn phản

bác cũng không biết nói gì: Tất cả mọi người đều thấy, phụ nhân kia

đường hoàng mặc y phục màu đỏ yêu diễm, khiến các nữ lang có nhan sắc

ngồi khắp trong điện cũng trở nên lu mờ…… Nếu thật sự đã ngủ cùng người

Hồ, sao nàng ta còn có thể tự tin như thế?



Trong thời đại chú ý

dung mạo cử chỉ, y phục màu đỏ kia của Trần Dung, tươi cười thản nhiên

tươi tắn kia, làm cho tất cả mọi người không tự giác tin tưởng, nàng

thật sự trong sạch.



Vốn Trần Dung là một đạo cô phong lưu, danh

tiết của nàng cũng không phải là điều gì quá quan trọng…… Quan trọng

chính là nàng đã rơi vào tay người Hồ. Nữ nhân đã ở chung trong nhóm

người Hồ một thời gian, dù có xinh đẹp thế nào, thân phận cao quý ra

sao, cũng đều đáng khinh như bùn đất. Mà nếu nàng thật sự ngủ với người

Hồ, Vương Hoằng yêu thương một phụ nhân đáng khinh như bùn đất cũng trở

nên buồn cười. Chỉ cần một chuyện này đã có thể làm cho chàng trở thành

trò cười của xã hội thượng lưu.



Trần Dung bước ra đại điện.



Vừa ra cửa điện, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lộ ra một nụ cười, nàng được tỳ nữ nâng đỡ đi về phía xe ngựa của mình



Vừa mới đi ra vài bước, một tiếng gọi vang lên: “Trần thị A Dung.”



Trần Dung quay đầu.



Nàng đối diện với mỹ thiếu niên gọi là A Cánh kia. Đang muốn hỏi, mĩ thiếu

niên đã ngẩng đầu, cười thần bí: “Ta gọi là Tô Cánh, nàng có nhớ không?”



Trần Dung nhíu mày, nàng nói: “Ta mỏi mệt, quân có việc thì để nói sau.” Dứt lời, nàng quay đầu. Khi bước lên xe ngựa, nàng cũng không liếc mắt coi

trọng A Cánh kia một cái.