Mị Công Khanh

Chương 195 : Tứ hôn

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Xe ngựa của Trần Dung quay về chỗ cư ngụ của Vương Hoằng. Vừa mới bước

vào sân, nàng nhìn thấy lang quân như người trong tranh đang nghiêng

người dựa vào tháp kia.



Trần Dung vừa thấy chàng, ánh mắt híp lại, tươi cười đầy mặt. Nàng vội vàng xuống xe ngựa, vội vàng chạy về phía chàng.



Chạy đến phía sau, Trần Dung vui mừng gọi: “Thất lang, Thất lang.” Nàng cười khanh khách, cố ngăn cảm giác đắc ý thấp giọng nói: “Ta thành công rồi, những người đó hẳn sẽ không chỉa miệng nói bậy ta nữa.”



Nàng nghiêng đầu, hai mắt cong thành một đường, chờ Vương Hoằng khen ngợi.



Vương Hoằng chậm rãi quay đầu.



Ánh mắt chàng trong suốt nhìn nàng, rót rượu đặt trước mặt nàng, Vương Hoằng cười, thấp giọng nói ôn nhu: “Tô Cánh thế nào?”



Tô Cánh?



Đầu tiên Trần Dung ngẩn ra, đảo mắt miệng nàng cong lên, nhịn cười nói: “Người đó ư, ta không thấy rõ, hắn……”



Nàng nói còn chưa xong, Vương Hoằng gật đầu, chàng tao nhã đặt chén rượu

xuống, cười yếu ớt nói: “Vậy là tốt rồi…… Vừa rồi hắn bị người đánh hôn

mê, tối hôm nay, hắn sẽ xuất hiện ở trên giường của Cửu công chúa.” Liếc nhìn Trần Dung, chàng liếc xéo, mang theo mị ý: “Ta nghe lời A Dung,

mười người đều đưa cho Cửu công chúa thì nàng ta có lợi quá rồi. Bởi

vậy, bốn kẻ có chí hướng một chút ta cho Cửu công chúa, sáu người khác

thì ta đưa đến giường của Tạ thị A Bích. Uhm, tối hôm nay, hai người

Vương Cổ cùng Tạ Bích hẳn là sẽ thảo luận ở trong khuê phong của Tạ

Bích, nếu giữa bọn họ lại có thêm mấy người, cuộc vui sẽ rất thú vị.”



Trần Dung lắng nghe, hai mắt mở lớn, miệng cũng há to.



Trong đầu nàng hiện lên cảnh tượng đã chứng kiến trên đường ngày ấy. Tạ thị A Bích kia rõ ràng là một nữ lang kiêu ngạo, việc này?



Nàng ngẩn

ngơ, nói với giọng ôn nhu: “Làm như vậy, có thể ảnh hưởng đến chàng hay

không?” Nàng lao tới trước mặt chàng, ngửa đầu nhìn chàng, hỏi: “Có thể

khiến Tạ thị trả thù hay không?”



“Tạ thị trả thù?”



Hai

mắt Vương Hoằng híp lại, tươi cười vô cùng tao nhã: “Vương Hoằng ta rất

dễ bị bắt nạt sao? Nếu dám can đảm bắt nạt ta, tất nhiên Vương Thất lang ta cũng sẽ trả thù lại.”



Trần Dung nhẹ giọng hỏi: “Không có gì phải lo lắng chứ?”



Vương Hoằng nhìn nàng chăm chú, chậm rãi gật đầu, khẽ cười: “Đừng lo.”



Nhận được lời này của chàng, Trần Dung thở dài nhẹ nhõm, nàng nghiêng đầu

nghĩ: Ta thật sự là hồ đồ, Tạ Bích cùng Vương Cổ thâu hoan, Thất lang


Đi một lúc, nàng nhìn thấy một hán tử thao

thao bất tuyệt nói năng, nàng vội vàng tiến lên, thi lễ với người nọ,

cất giọng khàn khàn hỏi: “Các hạ, đã xảy ra chuyện gì, sao lại náo nhiệt như thế?”



Hán tử kia nhìn nàng, lộ ra hàm răng vàng nói: “Ngươi không biết sao?” Hắn nói với vẻ hào hứng: “Chuyện lớn như vậy, ngươi

cũng không biết sao?”



Trần Dung thành thực lắc đầu.



Hán

tử kia cười cười, vuốt chòm râu lưa thưa nói: “Vậy ngươi có biết Trần

thị A Dung, đạo cô phong lưu được bệ hạ phong làm Quang Lộc đại phu hay

không?”



Sao lại liên quan đến nàng?



Trần Dung cảm thấy rối loạn, nàng vội vàng gật đầu, nói: “Biết. Nàng ta làm sao vậy?”



“Nàng ta ư, không phải đám người đang truyền lời đồn đài nàng ta bị người Hồ

làm nhục sao? Sai lầm rồi, nàng ta không hề bị làm nhục. Con bà nó, phụ

nhân này còn xinh đẹp hơn Âm Lệ Hoa, sao người Hồ lại bỏ qua chứ? Ta nói cho ngươi biết, phụ nhân này đúng là rất xinh đẹp, chậc chậc, diễm lệ

trời sinh, thật là họa thủy bậc nhất. Nếu không phải vì nàng, Vương Thất lang giống như thần tiên cần gì phải chống đối, thà rằng vứt bỏ tiền đồ cũng muốn có được nàng?”



Thấy Trần Dung lắng nghe kiên nhẫn,

hán tử kia đắc ý nói tiếp: “Nhưng mà nói đi nói lại, Vương Thất lang

cũng không phải hoàng tử hoàng tôn. Chính hắn cũng nói, địa vị của tộc

trưởng Vương thị là một khối thịt thối, bản thân hắn thích mỹ nhân không thích quyền vị, thực không coi ai ra gì.”



Nghe đến đó, Trần Dung cảm thấy không kiên nhẫn, nàng thúc giục: “Nói tới chính sự đi.”



Hán tử kia trừng nhìn nàng, nói: “Đây là chính sự mà.”



Không thể nào?



Trần Dung cũng mở to mắt nhìn hắn.



Lúc này, bên cạnh có người nói xen vào: “Nói đến Vương Thất lang kia, thật

đúng là đáng tiếc. Hắn dựa vào khoảng một hai nghìn người mà có thể cứu

Quang Lộc đại phu khỏi tay Mộ Dung Khác có thiên quân vạn mã. Thật là

trí dũng vô song. Người như vậy không làm việc cho triều đình, không vì

tính mạng của chúng sinh, thật khiến cho người ta buồn bực.”



Nghe đến đó, Trần Dung càng không kiên nhẫn.



Cũng chính vào lúc này, phía trước truyền đến tiếng ồn ào, một giọng nói vang dội vang lên: “Xảy ra việc lớn rồi!”