Mị Công Khanh

Chương 196 : Cái chết của Trần Dung?

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Trong lúc mọi người đồng thời quay đầu, người nọ hô to gọi nhỏ: “Dòng

dõi Vương Tạ quả nhiên phong lưu vô cùng.” Vừa nghe thấy người này nhắc

tới dòng dõi Vương Tạ, mọi người tề đều nhìn về phía hắn.



Bị vây ở chính giữa, người nọ đắc ý kêu lên: “Các ngươi đoán bọn họ phong

lưu thế nào đây? Ha ha. Tạ thị A Bích cùng lang quân Vương Cổ kia còn

lôi sáu mĩ thiếu niên lên giường vui đùa, bị người ta đúng lúc bắt gặp.”



Lời này vừa thốt ra, mọi người nhao nhao nghị luận. Đây vốn là thế đạo

phong lưu hoang đường, quý tộc cũng thế, hoàng thất cũng thế, làm chuyện phong lưu trước mặt công chúng là chuyện tầm thường. Nhưng mà thế gia

Vương Tạ lại không giống như thế, hại đại thế gia này, mỗi một đệ tử đều có tập thơ truyền lưu hậu thế, bọn họ tham gia tụ hội, đều thể hiện tài năng, để thế nhân chiêm ngưỡng cầm kỳ thư họa. Mà bọn họ có khí khái

thanh nhã, cộng thêm tài hoa khiến người ta chú ý.



Cho nên, trong quý tộc khác không thiếu chuyện phong lưu, nhưng với hai nhà này

lại là chuyện hiếm lạ. Huống chi, việc hôn ước giữa Tạ thị A Bích cùng

Vương Hoằng và Vương Cổ lại là điểm nóng trong đàm luận của mọi người.



Trong tiếng ồ ào, mọi người đều cười vang. Một người kêu lên: “Lại có chuyện

kỳ diệu như vậy sao? Trách không được Vương Thất lang không cần nàng

ta.”



Tiếng kêu của người này nhắc nhở mọi người. Tiếng nghị luận càng vang vọng: “Đúng vậy đúng vậy.”



“Tạ thị A Bích cùng Vương Cổ thật đúng là một đôi phong lưu khoái hoạt.”



“Ha ha, hơn phân nửa Vương Thất lang đã biết Tạ thị A Bích là người phong lưu vì thế mới thành toàn cho nàng ta cùng Vương Cổ.”



Trong tiếng kêu liên tiếp, mấy người truyền bá tin tức không hẹn mà cùng

phong tỏa thông tin mỹ thiếu niên mà Tạ thị A Bích cùng Vương Cổ cùng

nhau phong lưu khoái hoạt vốn là những người hoàng đế ban cho Trần Dung.



…… Sau khi cứu Trần Dung ra khỏi tay Mộ Dung Khác, thanh danh của Vương

Hoằng được lan truyền trong dân gian với tốc độ mà các quý tộc khó có

thể tưởng tượng nổi. Nhóm dân chúng sẽ không như hủ nho mà chê trách

Vương Hoằng trọng sắc đẹp mà khinh đại nghĩa. Cho dù trong lòng có chút

phê bình kín đáo, nhưng đối với bọn họ mà nói, tin tức quan trọng nhất

là, Vương Hoằng có thể đánh bại quân thần cường đại nhất trong người Hồ, vậy thì chàng có thể cứu trị thiên hạ này.



Vì thế, theo bản năng, bọn họ muốn bảo hộ Vương Hoằng cùng Trần Dung mà chàng yêu thương.



Đúng lúc này, một người hét lớn: “Không chỉ thế đâu, nghe nói Cửu công chúa

kia cũng bị người ta bắt gặp đang hoan lạc cùng với ba thiếu niên, vô

cùng phong lưu khoái hoạt.”



Lúc này đây tiếng người nói ồn

ào, giọng của hắn tuy lớn, nhưng rất nhanh câu nói đã bị chìm nghỉm……

Công chúa ngủ cùng với mấy nam nhân, đâu phải là điều gì kỳ lạ? Trong

trăm năm nay, trong đám công chúa, có ai mà chưa từng làm việc này?



Trong tiếng cười, tiếng ồn ào, mọi người còn đang đàm luận về việc phong lưu

của Tạ Bích cùng Vương Cổ, càng lan truyền càng thái quá.



Trần Dung lắng nghe một hồi, dần dần nở nụ cười: Theo lời đồn đãi này, hình

tượng của Vương Hoằng hoàn toàn trở nên chính trực. Ngẫu nhiên có mấy

người nói ra lai lịch của sáu mĩ thiếu niên kia cũng rất nhanh sẽ bị

chìm nghỉm. Xem ra, nhóm thứ dân hoàn toàn nghiêng về phía Vương Hoằng,

tất cả đều đang giễu cợt gièm pha Tạ Bích cùng Vương Cổ.




Nàng cười yếu ớt, trên mặt tái nhợt tươi tắn như hoa. Tay phải nhẹ nhàng vừa động, sau khi Cửu công chúa phun ra một ngụm máu, Trần Dung ngẩng đầu,

thổi một hơi lên mặt nàng ta, thấp giọng nói: “Hay là công chúa đã quên

điều tra? Trần thị A Dung ta vốn đã từng giết người rồi …… Người thật

ngây thơ, sao ngươi có thể để một địch nhân như vậy đến gần mình chứ?”



Nhìn thấy Cửu công chúa há miệng, máu trong miệng vẫn không ngừng trào ra,

Trần Dung cười rất vui vẻ: “Công chúa nghĩ rằng, cho dù người giết ta,

ta cũng không làm khó mà để người rời đi sao? Thực xin lỗi, hiện tại

khiến người phải thất vọng rồi…… Ta muốn tự tay báo thù.”



Nàng nói tới đây, Cửu công chúa há miệng, phun ra một ngụm máu tươi.



Nhìn ánh mắt Cửu công chúa dần dần trở nên tan rã, Trần Dung quát với giọng

yếu ớt: “Gọi người, gọi người đến xem…… Đừng để hậu họa lại cho Thất

lang.”



Hai hộ vệ rất nhanh hiểu được ý của Trần Dung. Bọn

họ rưng rưng nhìn Trần Dung, cất cao giọng, đồng thời kêu lên: “Giết

người, người đâu, giết người rồi –”



Tiếng kêu truyền ra xa

xa, giờ phút này trên đường phố vẫn đang rất náo nhiệt. Trong khoảng

thời gian ngắn, vô số bước chân chạy về phía bên này.



Tiếng bước chân càng ngày càng gần.



Rõ ràng là tiếng bước chân vang dội, khiến mặt đất chấn động, khi Trần Dung nghe thấy lại càng ngày càng xa xôi.



Xem ra, máu trào ra quá nhiều. Trần Dung chậm rãi, vô lực ôm miệng vết thương: Ta không thể ngã, hiện tại, ta không thể ngã gục.



Giống như trải qua một thế kỷ, sau khi cảm giác bốn phía trở nên nóng nực,

Trần Dung ngẹn cổ họng, mở to ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm Cửu công

chúa đang nhờ hộ vệ giúp đỡ đứng thẳng. Nàng cười, nói với giọng suy

yếu: “Cửu công chúa điện hạ…”



Xưng hô vừa thốt ra, tiếng kinh hô vang lên bốn phía.



Trần Dung không nghe thấy, nàng hé miệng, cười vui vẻ, lạnh lùng: “Vừa rồi

người đâm ta một đao, hiện tại, ta dùng chính đao đó đâm người một

cái……” Nói tới đây, giọng nói Trần dung trở nên suy yếu, vô lực. Mọi sức lực của nàng nhanh chóng biến mất chỉ trong một khắc này.



Dần dần, trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, Trần Dung ngả về phía sau. Nàng rơi vào một ôm ấp ấm áp.



Mở to hai mắt tan rã, Trần Dung nhìn gương mặt mơ hồ, vươn tay đầy máu nhẹ nhàng vuốt ve. Môi nàng mấp máy, thì thào nói: “Thất lang, Thất lang……

Người là do ta giết, không liên quan đến chàng. Chàng đừng báo thù, đừng rước họa vào thân.”



Lời vừa dứt, tay nàng đặt trên gương mặt kia buông thõng xuống.



Nam tử nâng đỡ nàng để lộ gương mặt tuấn mỹ đã dính chút máu. Người này

chính là Tạ Hạc Đình. Vừa rồi khi Trần Dung ngã xuống, theo bản năng hắn lao ra từ đám người, ra tay trước hai hộ vệ mà đỡ nàng.



Cúi đầu nhìn Trần Dung sắc mặt như giấy vàng, hai mắt nhắm nghiền, Tạ Hạc

Đình không hề chớp mắt nhìn nàng, chậm rãi, hắn nhắm mắt lại, khóe mắt

ứa ra một giọt lệ, giọng nói khàn khàn, không hề lạnh lùng như băng nữa: “Vương Thất lang, ngươi đúng rồi, so với phụ nhân này, địa vị tộc

trưởng của Vương thị kia thật sự là khối thịt thối.”