Mị Công Khanh

Chương 19 :

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Nhiễm Mẫn cười rất thân mật, nhưng mọi sĩ tộc chỉ nhìn y, không hề mở miệng.



Vương Hoằng chắp tay, nhìn y hỏi: “Nhiễm Mẫn? Chẳng lẽ là hậu thế của Nhiễm

Ung trong Khổng môn (môn phái của Khổng Tử) mười hai triết ?”



Nhiễm Mẫn cười cười, nói: “Đúng vậy.”



Hai chữ phun ra, trong đám người truyền đến một tiếng nghị luận nho nhỏ.



Thân phận môn phiệt đã khắc vào cốt tủy kẻ sĩ, đối với các sĩ tộc ở Trung

Nguyên, danh nhân thuộc dòng họ nào, bọn họ đều rất rõ ràng. Có người

sách vở không đọc được mấy quyển, nhưng đối với gia tộc gia phả, thì lại đọc thuộc làu làu. Vương Hoằng vừa mở miệng, đám danh sĩ liền biết

người trước mắt kia là ai.



Tiếng xôn xao rất nhỏ, mỗi người đều đè thấp tiếng nói của bản thân, tựa hồ không muốn chọc giận người trước mắt.



Vương Hoằng thở dài một tiếng, thì thào nói: “Quân là người chính thống của

Trung Nguyên chúng ta, tổ tiên vẫn là môn đồ của thánh nhân.” Chàng nói

tới đây, không biết nghĩ tới cái gì, giọng chuyển đổi, ngược lại trở nên trung khí mười phần: “Không biết ý muốn của lang quân như thế nào? Là

hiến tặng chúng ta cho Thạch Hổ? Hay là lấy tài vật để sung quân?”



Lời này của chàng dã có vài phần không khách khí.



Lúc này, biểu tình của chàng còn trấn định, nhưng chúng sĩ tộc đứng ở phía

sau khi nghe đến hai chữ ‘Thạch Hổ’, sắc mặt đã biến đổi. Bọn họ di

chuyển về phía nam, đó là vì tránh khỏi người Hồ, nhưng vạn vạn lần thật không ngờ, đã qua sông Hoàng Hà, vậy mà vẫn rơi vào tay người Hồ!



Hơn nữa, lại là rơi vào tay Thạch Hổ đáng sợ nhất! Thạch Hổ kia đã hạ mệnh

lệnh, chỉ cần ngươi là người Hồ, cho dù ngươi thiếu cái gì, quần áo, tài vật, hoặc là nữ nhân, đều có thể thoải mái đòi từ phía người Hán!



Mặt Vương Trác trắng bệch như tờ giấy đứng ở nơi đó, sau lưng hắn, đám đệ tử Vương thị đã lui về phía sau.



Lúc này bọn họ không chỉ là tuyệt vọng, đồng thời còn có hối hận khôn cùng: Rõ ràng nữ lang Trần gia kia là một người liệu sự như thần! Vì sao lại

không nghe ý kiến của nàng? Vì sao không đợi thêm một hai ngày, chờ

trinh sát hồi bẩm rồi sẽ qua sông?




Vương Hoằng đi tới bên cạnh Trần Dung, sau khi chàng gật

đầu với đám người Vương Trác thì chuyển sang Trần Dung, chắp tay hỏi: “A Dung nghĩ rằng lời của Nhiễm tướng quân là giả hay là thật?”



Chàng ở trước mặt nhiều người như vậy, vào thời điểm này, hỏi một nữ lang nhỏ tuổi về một chuyện đại sự.



Trong khoảng thời gian ngắn, kẻ ngạc nhiên đếm không hết.



Nhiễm Mẫn cũng ngây dại, y hứng thú nhìn về phía Trần Dung, không coi ai ra gì đi về phía nàng và Vương Hoằng.



Y đi rất nhanh, tất cả mọi người tự động nhường đường, đảo mắt đã tới phía sau Vương Hoằng.



Mọi ánh mắt đều tập trung trên thân Trần Dung.



Trần Dung hướng tới Vương Hoằng thi lễ, cúi đầu trả lời: “Tướng quân nhìn

thấy chúng ta, đã tự xưng là dòng họ người Hán, lời nói của ngài ấy hẳn

không phải là hư ngôn (giả bộ).”



Vương Hoằng nhìn nàng sau một lúc

lâu, gật đầu, thì thào nói: “Người này không có tiếng xấu gì về nói lời

giả dối, ta cũng đã nghe qua.” Nói tới đây, chàng cười khổ: Bọn họ đã là miếng thịt trên thớt, mặc Nhiễm Mẫn muốn nấu chín hay là băm chặt, cũng không có cách nào khác. Hỏi một nữ lang như Trần Dung, thuần túy là làm điều thừa thôi.



Có điều nói đi nói lại, trên đoạn đường ngắn ngủi, cô nương này đã nói đúng ba lần, lời của nàng, có lẽ có thể tin cậy.



Đúng lúc này, tiếng cười của Nhiễm Mẫn vang lên phía sau Vương Hoằng: “Không thể tưởng được, Nhiễm Mẫn ta tung hoành nhiều năm, người hiểu ta, lại

là một nữ lang mỹ mạo.”



Trong tiếng cười lớn, y xoay người trở về,

trường bào màu tím bị gió sông thổi qua, bay phất phới. Chỉ thấy hắn thả người nhảy lên lưng bảo mã cao lớn lông đỏ, tay phải giơ lên, lớn tiếng quát: “Lên đường –”



Trần Dung tinh tường chú ý tới, tuy rằng y nói

nàng ‘hiểu y’, nhưng ánh mắt y trong suốt vô cùng, trên mặt kia, không

nhìn thấy chút vẻ quan tâm tới sắc đẹp của một nam tử đối với một nữ

nhân