Mị Công Khanh

Chương 20 : Thế cục

Ngày đăng: 14:50 19/04/20


Khi Nhiễm Mẫn vừa rời đi, chúng binh lính cũng chỉnh tề nhấc cao chân đi về phía trước. Mọi sĩ tộc dưới sự dẫn dắt của Vương Hoằng, đi theo phía sau Nhiễm Mẫn.



Lúc này, đoàn người đều dùng ánh mắt kinh nghi bất

định nhìn Trần Dung, bọn họ thật sự không rõ, vì sao Vương gia Thất lang lại hỏi một nữ lang! Vì sao sau khi nữ lang này nói có thể tin tưởng

Nhiễm Mẫn, Vương gia Thất lang lại dường như tin tưởng vững bước hơn

nhiều?



Trong lớp cát bụi cuồn cuộn bốc lên tận trời bởi vó ngựa, trong nháy mắt, đoàn xe đã tới quan đạo.



Trên quan đạo rộng lớn, tại thời điểm khô hạn này, trên mặt đất khắp nơi đều là vết hằn sâu của bánh xe. Vương Hoằng khẽ nhăn mặt, không khỏi bảo xa phu đánh xe ngựa tới gần Nhiễm Mẫn, chắp tay hỏi: “Lang quân, trên đất

sao có nhiều dấu vết bánh xe chạy qua như thế?” Trong giọng nói của

chàng mang theo bất an.



Nhiễm Mẫn quay đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn Vương Hoằng.



Trên diện mạo tuấn mỹ của y mang theo sát khí, cả người giống như một đống

lửa đang bốc cháy, chỉ ánh mắt đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi tổn

thương. Giờ phút này y vừa nhìn qua, chúng đệ tử cúi đầu né tránh, trong lòng đám người Vương Hoằng cũng trầm xuống.



Nhiễm Mẫn thản nhiên nói: “Đoàn người đều vội vàng hướng tới phía nam, vết bánh xe đương nhiên là nhiều rồi.”



Trong lòng Vương Hoằng nhảy nhót.



Không đợi chàng mở miệng, Vương Ngũ lang đã vội vàng hỏi: “Lời ấy của lang

quân có ý gì? Bọn họ gần thành Lạc Dương như thế, vì sao còn phải đi

tiếp về phía nam?”



Giọng nói của Vương Ngũ lang thực vang dội, trong

khoảng thời gian ngắn, tiếng nói nhỏ của mọi người ngừng lại, tất cả đều ngẩng đầu lên, chờ Nhiễm Mẫn trả lời.



Nhiễm Mẫn ngẩng đầu nhìn về

phía trước, trong giọng nói đạm mạc mang theo một sự âm trầm không thể

hình dung: “Vì sao lại đi về phía nam? Ta không phải mới nói rồi sao?

Nơi này phần đông là người Hồ!”



Ý nói chỗ này phần đông là người Hồ.

Nhưng mà, đây là thành Lạc Dương mà! Đây là đô thành của Tấn Vương Thất

mà. Chẳng lẽ, thế cục đã phát triển đến tình trạng này rồi sao?



Mọi người bắt đầu kinh hoàng, trong tiếng nghị luận, lại có tiếng khóc truyền ra.
Trần Dung gật đầu.



“Phụ mẫu và người nhà ta đều bị Tiên Ti tộc nhân bắt làm quân lương.”



Thiếu niên đột ngột nói ra một câu như thế. Trần Dung hoảng hốt ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cậu.



Sau khi trầm mặc, Trần Dung thấp giọng nói: “Đã qua rồi, đừng bi thương nữa.”



“Ta không bi thương! Nợ máu phải trả bằng máu, ta không thể bi thương.”



Tôn Diễn chậm rãi thẳng lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhiễm Mẫn, thì thào

nói: “Người Hồ đều sợ y, người Hồ đều sợ y! A Dung, muội nói có thể đầu

nhập dưới trướng người này không?”



Trần Dung ngẩn ngơ, nàng mở to mắt nhìn Tôn Diễn.



Thời gian này, Tôn Diễn không còn trầm luân trong bi thương hận khổ, ẩm thực ngủ nghê không bị chậm trễ, khuôn mặt của cậu càng ngày càng hồng

nhuận, ngũ quan cũng càng ngày càng trở nên tuấn tú trắng trẻo. Da thịt

trắng mịn, mày kiếm mắt sáng, lộ ra mũi thanh tú cao thẳng, môi hồng

nhuận, đều khiến cho thiếu niên này mang theo một vẻ đẹp gần như trung

tính.



Giờ phút này, cậu ngồi ở trên lưng ngựa, thân hình gầy yếu,

thắt lưng nhỏ nhắn, từ bên cạnh nhìn bóng dáng cậu, nhìn gương mặt trắng trẻo tuấn tú xinh đẹp, còn nghĩ đến bộ dạng cậu xuất trận giết địch,

bất tri bất giác, trong đầu Trần Dung nổi lên một câu: “Anh hùng thắt

lưng mềm mại như dương liễu……”



Trong lúc nàng xuất thần, Tôn Diễn quay đầu lại, yên lặng nhìn nàng.



Nhìn nàng, cậu có thể thấy ý tứ này, trong con ngươi đen hiện lên một chút

tức giận, trên gương mặt tuấn tú cũng hơi đỏ ửng. Cậu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Trần Dung, hạ giọng hung tợn quát: “Trần thị A Dung, muội dám xem thường ta?”



Trần Dung rùng mình, nàng vội vàng thu hồi ánh mắt, quyết đoán trả lời: “Không, không có.”



Tôn Diễn hừ mạnh một tiếng, vung roi ngựa trong tay, điều khiển ngựa phóng

về phía trước, bỏ lại một câu vừa thẹn vừa giận: “Trần thị A Dung, muội, muội, ta sẽ khiến muội hối hận!”



Trần Dung ngốc lăng nhìn bóng dáng cậu đi xa, qua hồi lâu, nàng mới thì thào nói: “Ta cũng không thốt ra miệng mà……”