Mị Công Khanh
Chương 198 : Vương Hoằng trở về
Ngày đăng: 14:52 19/04/20
Khi tin tức lọt vào tai Tôn Diễn thì cậu đang ở ngoài thành. Bất chấp
trưởng giả ở đây, cậu xoay người lên ngựa, quay lại đầu ngựa phóng vào
trong thành.
Khi chạy tới chỗ cửa thành đúng là lúc mặt
trời lặn về phía tây, cửa thành sắp đóng, Tôn Diễn lòng nóng như lửa đốt lại bị dòng người đông đúc như thủy triều ngăn cản nên không thể giục
ngựa chạy nhanh.
Nhảy xuống lưng ngựa, nắm dây cương vội
vàng bước đi, sau khi xô ngã vô số người đi đường, Tôn Diễn đi tới bên
ngoài phủ đệ của Vương Hoằng. Lúc này, hoàng hôn sắp tàn, trời đất đã
sẩm tối.
Ngoài cửa phủ, dòng người vẫn đi qua đi lại, nhưng cửa phủ lại đóng chặt, đèn đuốc huy hoàng đối lập với sân viện lặng yên không tiếng động lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Tôn Diễn bỏ ngựa ở đó, xoay người trèo qua tường vây.
Cậu vừa chạm đất, bốn phương tám hướng có mười mấy hộ vệ lao ra, đao kiếm
trong tay bọn họ tỏa ra hàn khí dày đặc, đồng thời quát to: “Ai?”
Tiếng quát vừa thốt ra, bọn họ nhìn thấy đầu Tôn Diễn đổ đầy mồ hôi, đồng
thời chắp tay trước ngực, bọn họ kêu lên: “Hóa ra là lang quân Tôn gia.” Tất nhiên bọn họ biết vì sao Tôn Diễn đến, sau khi nhìn thoáng qua thì
đều thối lui ra phía sau.
Tôn Diễn đi nhanh về phía sân viện của Trần Dung.
Trong nháy mắt, cậu đã bước vào cổng vòm, vừa nhảy qua, cậu đã kéo một tỳ nữ
lại, hỏi với giọng gấp gáp: “A Dung ở đâu?” Giọng nói của cậu run run
không thành câu: “Muội ấy thế nào rồi?”
Tỳ nữ kia bị cậu kéo theo, cổ bị bóp chặt, gương mặt trở nên đỏ bừng, chỉ biết giãy giụa tay chân, làm sao còn có thể trả lời?
Đúng lúc này, vài tỳ nữ cùng hộ vệ ùa ra, đồng thời nhìn về phía sau Tôn Diễn, vừa hành lễ vừa gọi: “Lang quân.”
Lang quân? Vương Hoằng đã trở lại?
Tôn Diễn quay phắt đầu lại.
Vừa quay đầu, một cơn gió lướt qua bên người cậu, trong nháy mắt, bóng dáng áo trắng đã chạy qua bậc thang, bước vào trong phòng.
Nhìn thấy Vương Hoằng đi vào, Tôn Diễn vội vàng bỏ tỳ nữ đáng thương kia ra, đuổi theo ngay.
Hai người chạy vào, mang theo gió ùa vào trong phòng, tức thì, bức rèm che
khẽ rung động, sa màn tung bay, khói trên lư hương lượn lờ thanh u cũng
lay động không thôi.
Vương Hoằng cúi đầu, tóc chàng
rủ xuống, nhẹ nhàng phất qua mặt Trần Dung. Nhìn nàng, chàng yêu thương
nhẹ nhàng cắn chóp mũi nàng, chàng lại hỏi: “Sao Tạ Hạc Đình lại có mặt ở đó?”
Hắc y nhân đáp: “Tạ Hạc Đình đi theo mọi người tới
xem náo nhiệt. Người bệ hạ phái tới bắt Quang Lộc đại phu đã được hắn
khuyên giải nên rời đi rồi.”
Tôn Diễn nghe đối thoại của
hai người, trong cơn giận dữ, cậu quát với Vương Hoằng: “Đây là lúc nào
mà ngươi còn hỏi những chuyện này? Vương Thất lang, ngươi nói cho ta
biết, A Dung của ta làm sao vậy?”
Lần này, rốt cục Vương
Hoằng chú ý tới Tôn Diễn. Chàng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tôn Diễn,
nhẹ giọng nói: “A Dung của ngươi?” Tôn Diễn thấy bây giờ chàng còn để ý
xưng hô này, hai mắt trợn tròn định phát hỏa.
Vương Hoằng
lại chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi thu hồi tầm mắt. Chàng cúi đầu nhìn
Trần Dung, ôn nhu cười, nói: “Trong thiên hạ, nàng chỉ có thể là A Dung
của ta.”
Tôn Diễn cắn răng gầm lên: “Ngươi… rốt cuộc A Dung làm sao vậy?”
Vương Hoằng không ngẩng đầu, chàng in một nụ hôn lên môi Trần Dung, nhẹ nhàng nói: “Không sao, A Dung chỉ là, sắp chết thôi.”
“Cái gì?” Tôn Diễn nổi giận, rốt cuộc cậu không thể khống chế kéo vạt áo
Vương Hoằng, nghiến răng nghiến lợi quát: “Ngươi nói rõ ràng cho ta.”
Vương Hoằng liếc cậu, không chút để ý vươn tay, phất qua mu bàn tay cậu.
Chỉ phất qua một cái sao có thể buông bỏ ra. Vương Hoằng nhíu mày, rốt cục
ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Tôn Diễn, chàng chậm rãi nói: “Đánh ngất
hắn.”
Ba chữ thốt ra, một cơn gió ập tới. Tôn Diễn cả kinh, tay phải vội vàng vung lên. Đúng lúc này, một bên khác cũng có cơn gió
ập tới. Chỉ nghe “Bốp” một tiếng, cậu cảm thấy cổ đau nhức, ngã quỵ về
phía sau.
Vương Hoằng liếc nhìn Tôn Diễn ngã xuống đất, nhẹ nhàng nói: “Đưa hắn về đi. Nhớ kỹ phải đối xử cẩn thận, nếu làm hắn bị
thương, sau khi A Dung tỉnh lại sẽ oán trách ta.”
Hai hắc y nhân đồng thời lên tiếng đáp, khiêng Tôn Diễn lên, chỉ chốc lát đã biến mất trong sân.