Mị Công Khanh

Chương 199 : Tỉnh lại

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Trong sân, có một chiếc xe ngựa không có dấu hiệu cực kỳ bình thường đỗ ở đó. Vương Hoằng bế Trần Dung, thấp giọng nói: “Đi thôi.”



“Vâng.”



Xe ngựa khởi động.



Vốn, ngoài phủ đệ của Vương Hoằng luôn có rất nhiều người đi qua đi lại,

nhưng lúc này khi xe ngựa chạy ra khỏi cửa hông, mặc dù có người liếc

nhìn xe ngựa kia nhưng cũng không có mấy ai để ý. Quang Lộc đại phu

trọng thương, tính mạng bị đe dọa nên bất tỉnh, hiện giờ, chắc hẳn nàng

không thể bị chuyển qua chuyển lại. Huống chi, chiếc xe ngựa này bình

thường như thế, ngay cả một hộ vệ cũng không có. Không ai có thể nghĩ

rằng người ngồi trong xe ngựa lại là Vương Hoằng và Trần Dung.



Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn không có ai để ý tới, dần dần, có mấy người đuổi theo chiếc xe ngựa này.



Khi xe ngựa rẽ vào một ngõ nhỏ, Vương Hoằng bế Trần Dung bước xuống, ngồi

trên một chiếc xe ngựa khác…… Cứ mỗi lần rẽ vào một con ngõ lại đổi một

lần nữa, sau khi đổi năm chiếc xe ngựa, phía sau bọn họ không còn người

nào khác.



Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước.



Trăng sáng dần dần nhô cao, hôm nay bầu trời không một gợn mây, chỉ có một

vòng trăng sáng. Trên trời cao trong vô biên vô hạn, trăng sáng lại rọi

chiếu lạnh lùng.



Trong xe ngựa, Vương Hoằng cúi đầu, lẳng lặng nhìn Trần Dung nằm trong lòng.



Trong lúc xe ngựa xóc nảy, Trần Dung nhắm mắt bất tỉnh sẽ thỉnh thoảng nhíu

mày, lộ ra thần sắc thống khổ. Nhìn đôi mày của nàng, Vương Hoằng cúi

đầu, nhẹ nhàng cắn cắn, sau khi để lại mấy dấu răng, Vương Hoằng áp môi

lên, khàn giọng hỏi: “Khanh khanh, ta đã trở về, tại sao nàng còn không

tỉnh lại?” Chàng khẽ cười, môi chạm vào da thịt nàng, tiếng cười kia

mang theo đau buồn: “Ta đang cắn nàng, nàng không mở to mắt trừng ta

sao?”



Giọng nói rất nhỏ rất nhẹ, như có như không lẫn vào

trong gió đêm, đảo mắt không thấy đâu nữa, ngay cả phụ nhân trong lòng,

cũng là mắt điếc tai ngơ.



Vương Hoằng càng cười tươi.



Xe ngựa đi rất chậm, mỗi lần hơi xóc nảy, xa phu đều khẩn trương lén liếc nhìn vào trong xe ngựa một cái.



Với tốc độ này, chưa đến một canh giờ, giọng của xa phu vang lên bên ngoài: “Lang quân, đến rồi.”



“Uh.” Vương Hoằng lên tiếng, tùy ý lấy ngọc bội đeo bên hông vung ra ngoài xe ngựa. Sau đó, tiếng đại môn nặng nề bị đẩy ra.


Khi chàng nói ra ‘Lòng đau như

bị ai giày xéo’, ngữ khí thản nhiên bình thản, trên gương mặt tuấn mỹ

mang ý cười ung dung, ánh mắt trong suốt cao xa, nào có nửa phần đau

lòng như thế. Cũng không biết vì sao, Nguyên lão nhìn y phục màu trắng

phơ phất trong gió đêm, không tự chủ được lại tin lời chàng nói.



Tuy là tin, Nguyên lão đi đến bàn kê đơn, cầm kim khâu đi về phía Trần

Dung, cười lạnh: “Về sau tái phạm như vậy, hối hận cũng vô dụng.”



Vừa nghe thấy câu này, hai mắt Vương Hoằng sáng ngời, chàng lui ra phía sau một bước, hướng tới Nguyên lão vái chào thật thấp, run giọng nói: “Làm

phiền Nguyên lão chữa trị.”



Nguyên lão cầm kim khâu trong

tay hơ qua ngọn nến, cắm thật mạnh xuống cổ tay Trần Dung, vừa xoay nhẹ

vừa nói: “Cũng nhờ phụ nhân của ngươi, đến lúc này, mọi tinh thần sức

lực của nàng đều tập trung về phía đan điền…… Nàng rất muốn bảo vệ thai

nhi ở trong bụng.”



Vương Hoằng nghe vậy, khóe miệng cong

lên, trong mắt hiện lên một tia sáng, chàng lẳng lặng nhìn Trần Dung,

khẽ nói: “Nàng cho tới bây giờ đều như thế.” Trong giọng nói mang theo

một chút kiêu ngạo, một chút thỏa mãn, một chút vui mừng cùng yêu thương không thể nói rõ.



Nguyên lão lại châm cứu trên bụng Trần

Dung, ngón tay nhanh chóng chuyển động, lão liếc nhìn Vương Hoằng một

cái, nói: “Đã để ý phụ nhân này vậy mà còn có thể tàn nhẫn quyết tâm đến thế. Nếu tiểu tặc nhà ngươi giành được địa vị cao quý, cũng không biết

là họa hay phúc.”



Tất nhiên Vương Hoằng không đáp lời.



Thời gian trôi qua, động tác của Nguyên lão càng lúc càng nhanh, kim cắm ở

trên người Trần Dung cũng càng ngày càng nhiều. Khi 9 cây kim rạng rỡ

lóe sáng dưới ánh nến, trán lão đổ mồ hôi, môi mím chặt, làm sao còn có

thể nói chuyện với Vương Hoằng được nữa?



Cũng không biết qua bao lâu, Nguyên lão nói: “Được rồi.” Vừa nói, lão vừa rút kim ra.



Khi lão rút đến cái thứ năm, một tiếng “Uhm” nhẹ nhàng truyền đến, chậm

rãi, mí mắt Trần Dung mấp máy, dần dần, nàng hé mở một đôi mắt mờ mịt.



Ngay khi nàng mở hai mắt, chỉ nghe “Phịch” một tiếng. Nguyên lão kinh hãi

nhảy dựng, nhìn lại, đã thấy đến Vương Hoằng đang quỳ xuống đất. Dường

như chàng muốn đứng lên nhưng trên bàn tay bởi vì nắm quá chặt mà nổi

hết gân xanh. Trên mặt chàng vẫn tươi cười, dù là quỳ rạp xuống đất

nhưng lưng chàng vẫn thẳng, phong độ vẫn ung dung, nhưng chàng chống tay xuống đất mấy lần cũng không thể nào khiến bản thân đứng lên.



Đầu tiên Nguyên lão mở to mắt, chỉ chốc lát lại cất tiếng cười to.