Mị Công Khanh

Chương 201 : Vương Hoằng giải thích

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Trong tiếng nghẹn ngào của Trần Dung, Vương Hoằng rũ mắt, chàng nhẹ

nhàng vuốt mái tóc dài của nàng, thấp giọng nói: “Nàng không bị trúng

độc.” Giọng nói của chàng rất nhẹ: “Trên đao kia không hề có độc.”



Tiếng khóc thút thít của Trần Dung tức thì ngừng lại.



Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, trên mặt vừa là vẻ khiếp sợ, vừa là mừng rỡ

như điên, nàng không thể tin vào lỗ tai của mình: “Chàng nói cái gì?”



Vương Hoằng vuốt tóc nàng, đặt môi lên trán nàng, thấp giọng nói: “Nàng chưa từng trúng độc.”



Lần này, rốt cục Trần Dung tin tưởng lỗ tai của mình, thì thào nói: “Ta

chưa từng trúng độc?” Nàng đem mặt chôn ở trong lòng chàng, thì thào

không ngớt: “Ta không bị trúng độc, không có, ta sẽ không chết.”



Trong khoảng thời gian ngắn, sự mừng rỡ vì còn sống như sóng xô va vào nàng.



Trần Dung vừa khóc vừa cười một hồi, khi Vương Hoằng ấn mạnh nàng một cái, nàng mới nằm yên xuống, nhắm hai mắt lại.



Ngay cả nhắm hai mắt, nàng vẫn vui mừng lẩm bẩm: “Hóa ra, ta sẽ không chết.”



……



Nói năng lộn xộn một lúc, Trần Dung đang kích động dần dần bình tĩnh trở

lại. Nàng vừa mới chuyển biến tốt, vừa kích động lại ảnh hưởng đến

thương thế, cắn răng nhịn đau, trong ánh mắt nóng bỏng chăm chú của

Vương Hoằng, nàng chậm rãi nhắm hai mắt, đi vào giấc ngủ.



Giấc ngủ này không biết tốn mấy canh giờ.



Khi Trần Dung tỉnh lại, Vương Hoằng vẫn ngồi bên tháp, ôn nhu nhìn nàng.

Đối diện với hai mắt mở to của nàng, chàng mỉm cười, thỏa mãn mà thả

lỏng.



Tay nàng cũng đang nằm trong tay chàng. Năm ngón tay giao nhau, nàng có thể cảm giác được mồ hôi ẩm ướt nơi lòng bàn tay chàng.



Trần Dung cười lại với Vương Hoằng, tò mò hỏi: “Thất lang, Cửu công chúa kia rõ ràng nói đã bôi kịch độc lên thân đao mà. Nàng ta chuẩn bị mới đến,

tại sao kế hoạch chu toàn lại thất bại? Với tính cách của nàng ta sẽ

không để thế đâu.”



Giọng nói của nàng trong trẻo, thả lỏng, lộ vẻ nghi vấn.



Vương Hoằng vẫn rũ mắt.



Giờ phút này, tóc chàng xõa tung quanh áo choàng, nét mặt tuấn dật thanh
Vương Hoằng lắc đầu, chàng lẳng lặng nhìn Trần Dung, nói: “Đương kim thế

gian, sinh giả nhiều khổ, lao giả nhiều bi, tầm thường giả khả sát…… Ta

không muốn để cho hài tử của ta, sống ở điều này làm cho không người nào lực thế đạo.”



Vuốt ve môi Trần Dung, chàng khẽ mỉm cười,

sóng mắt lúng liếng, lộ ra mị ý: “Nói đến nói đi, A Dung có hài tử rồi

sẽ không như yêu ta trân trọng ta như xưa nữa. Ta không thích.”



Trần Dung há miệng, không dám tin mở to mắt nhìn Vương Hoằng rồi nàng cười

khổ nói: “Không có hài tử, ngay cả làm thiếp của chàng ta cũng không đủ

quy cách.”



Không đợi nàng nói xong, Vương Hoằng đã bật cười một tiếng, ngắt lời nàng: “Đó là cái nhìn của thế tục, không phải của ta.”



Chàng nhìn nàng, mày nhíu lại, gằn từng tiếng nói: “Lời nói của trượng phu,

nghìn vàng không dễ mua, huống chi một lời thề? A Dung, ta đã hứa với

nàng, đã lập lời thề, cuộc đời này sẽ không phụ nàng. Về sau đừng nói

lung tung nữa.”



Thái độ của chàng kiên quyết lạnh lùng, môi Trần Dung mấp máy, cuối cùng không hề hỏi thêm.



Nàng quay đầu, kinh ngạc nhìn đỉnh tháp…… Cảm giác đau nhóc khi bị Cửu công

chúa kia đâm trúng, tuyệt vọng cùng sợ hãi khi nghe nói trên đao có bôi

kịch độc, còn có sự quyết đoán khi rút đao ra, đâm vào ngực Cửu công

chúa. Mọi thứ giống như đang diễn ra ngay trước mắt. Nhưng tất cả mọi

chuyện chàng đã sớm nghĩ ra. Tuy là vì để mình thoát khỏi tình cảnh đó,

tuy là vì cứu mình một mạng, nhưng khi chàng thực hiện như thế, dù thế

nào cũng khiến người ta cảm thấy tâm lạnh.



Trần Dung nhắm mắt, trực giác cảm thấy mỏi mệt đến cực điểm. Cả người rất nặng nề, ngay cả sức để nâng ngón tay cũng không có.



Qua rất lâu, Trần Dung mới lại mở mắt ra. Ngay khi nàng vừa mở mắt, nàng

thấy Vương Hoằng đang nhìn mình chăm chú, trong mắt chứa đầy bất an cùng lo sợ không yên. Nhưng chỉ đảo mắt đã biến mất, khi vừa nhìn lên, vẫn

là vẻ cao xa trong suốt, không nhiễm bụi trần.



Lúc này Trần Dung không còn chút sức lực gì nữa. Nàng chậm rãi rút tay ra, thấp

giọng nói: “Ta mệt mỏi, Thất lang cũng nghỉ ngơi một lúc đi.” Dứt lời,

nàng nghiêng đầu đi, không liếc nhìn chàng một cái.



Người bên tháp vẫn không động đậy.



Qua rất lâu sau đó, khi Trần Dung mê man ngủ, nàng nghe thấy một tiếng thở

dài vô lực khe khẽ. Sau đó, bước chân đi xa, cửa phòng được đóng lại.