Mị Công Khanh

Chương 202 : Vương Hoằng đau lòng

Ngày đăng: 14:52 19/04/20


Một đêm này, Trần Dung đau đớn mà tỉnh lại vài lần, lại nôn khan hai lần.



Mấy tháng trước, nàng mang thai mà không thấy có chút dấu hiệu, hiện tại bị thương, cảm giác không thoải mái dù thế nào cũng sẽ biểu lộ ra.



Thức dậy vài lần, đến giờ sửu nàng mới dần dần ngủ mê man.



Chưa được một canh giờ, Trần Dung đã tỉnh lại.



Sau khi nôn khan hai tiếng, nghe tiếng gà gáy cùng tiếng người nói bên

ngoài, nhìn ánh nắng chiếu rọi, rốt cuộc nàng không ngủ được nữa.



Nghiêng đầu, Trần Dung ngắm nhìn bầu trời không chớp mắt.



Nắng sớm sáng ngời, một tầng sương bao phủ trong trời đất, bóng cây lay

động, bầu trời qua lớp rèm cửa sổ bằng lụa mỏng hơi hơi mông lung lại

bao la khôn cùng.



Cũng không biết qua bao lâu, một tiếng bước chân lặng yên nhẹ nhàng tới gần nàng.



Trần Dung mở to mắt nhìn, không quay đầu, vẫn ngắm nhìn bên ngoài, khàn khàn nói: “Thất lang thức dậy thật sớm.”



Tiếng bước chân ngừng lại trước tấm màn, giọng nói thấp cũng khàn khàn của Vương Hoằng truyền đến: “Ta không ngủ được.”



Giọng nói của chàng nhẹ mà phiêu miểu, giống như bay tới từ nơi xa xôi.



Trần Dung không quay đầu, nàng chỉ nhẹ nhàng lên tiếng…… Giọng nói thực đạm

thực bình tĩnh, giống như cho tới nay, sinh tình khắc vào hồn phách nàng đã lặng yên phai nhạt.



Vương Hoằng vẫn không nhúc nhích nhìn nàng, tay áo màu trắng phất phơ trong gió.



Một hồi lâu, chàng đi về phía nàng.



Nhẹ nhàng đi đến bên tháp, giọng nói của chàng mềm mại: “Khanh khanh, ngủ thêm một chút.”



Trần Dung chậm rãi quay đầu.



Nàng nhìn Vương Hoằng.



Mỗi khi nhìn thấy chàng đôi mắt đen láy của nàng đều không tự chủ được mà tỏ rõ sự vui mừng, giờ khắc này lại vô cùng yên tĩnh.



Trần Dung nhìn Vương Hoằng giống như nhìn một người xa lạ, một hồi lâu, môi nàng mấp máy, thì thào nói: “Ta muốn hài tử này.”



Nàng buông rủ hai mắt, chậm rãi xốc chăn lên, sau đó, nàng vuốt ve bụng của
trừ cho qua thôi.



Chỉ có lúc này, lần đầu tiên chàng cảm

giác được sự thấp thỏm lo âu…… Đêm nay, chàng muốn xử sự như bình

thường, quẳng mọi việc qua một bên, bình yên đi vào giấc ngủ, nhưng dù

thế nào chàng cũng không thể ngủ nổi. Thắp nến lật sách đọc, trong lòng

phiền muộn càng sâu, chàng lại đi bộ dưới ánh trăng. Sau đó, trong lúc

bất tri bất giác, chàng lại đi tới ngoài phòng nàng.



Chàng

biết, đêm nay nàng vì đau đớn mà tỉnh lại bốn lần, lại nôn khan hai lần. Chàng còn dặn dò nhóm tỳ nữ sắc thuốc rồi bón cho nàng uống.



Chàng nghe thấy mỗi lần nàng trằn trọc, nghe thấy mỗi lần nàng rên rỉ.



Chàng nghĩ rằng mình đường đường là Lang Gia Vương Thất, đứng ở bên ngoài

phòng phụ nhân còn ra thể thống gì nữa? Vì thế chàng xoay người muốn rời đi.



Nhưng chàng mới đi được một bước thì đứng lại, chàng

phát hiện chỉ có đứng ở ngoài phòng của nàng thì trong lòng mới có thể

kiên định. Thậm chí vài lần chàng còn đi đến dưới bậc thang, muốn đẩy

cửa mà vào. Nhưng chỉ bước vài bước, cuối cùng vẫn dừng chân. Thật sự là buồn cười, vậy mà chàng lại sợ hãi, vậy mà lại không dám đi vào.



Trong lúc Vương Hoằng hôn nàng, Trần Dung khẽ cự tuyệt, nhíu mày rên rỉ nói: “Đau.”



Vương Hoằng cả kinh, vội vàng buông lỏng cánh tay.



Chàng cúi đầu, lấy ra một chiếc khăn trong ngực áo, vừa lau mồ hôi và nước

mắt trên mặt nàng, chàng vừa khẽ nói: “A Dung, thế gian này mọi việc đều là như thế, hiếm có người hoàn toàn được như ý muốn. Lần này là ta sai

lầm rồi, ta cũng hối hận rồi. Nàng buông bỏ nó đi, quên nó đi. Chỉ có

như thế, nàng và ta mới có thể viên mãn.”



Chỉ trong chớp mắt, giọng nói của chàng lại khôi phục bình thản cùng thong dong, giống như trước kia.



Trần Dung khẽ cử động, giọng nói khàn khàn hàm hồ: “Buông bỏ, quên nó đi ư?”



“Phải.” Vương Hoằng lại hôn lên môi nàng, nói với vẻ quyết đoán: “Quên nó đi,

ta biết sai rồi, tất sẽ không làm điều có lỗi với nàng nữa. Nàng nhìn

ánh trăng kia, tròn đến mức tận cùng rồi cũng sẽ khuyết. Hoa kia, nở đến mức cực diễm sẽ tàn lụi. Mưa, dữ dội đến mấy cũng sẽ không kéo dài lâu, gió cũng là như thế. A Dung, việc trên đời cho tới bây giờ đều là vậy,

đều có khiếm khuyết, không được như ý muốn, có câu nói, ông trời vĩnh

viễn sẽ không để cho chúng sinh được hoàn toàn viên mãn. Nếu nàng cứ

chấp niệm, đối với nàng và ta cũng không có lợi gì cả.”